Hẹn ước là hoàng hôn.
Lúc Triển Chiêu đóng sách lại, Ngũ Kinh Hoàn đã không còn trong phòng.
Triển tiểu miêu nằm bên tường cách hành lang không xa, nhìn chằm chằm ra cửa nghe tiếng Triển Chiêu đi lại, nghiêng đầu nhìn một hồi, lại quay đầu nhìn chằm chằm, đuôi phất lên phất xuống nhẹ nhàng chầm chầm vẫy.
Giống như nó cũng biết rõ, Ngũ Kinh Hoàn vẫn chưa rời đi quá xa.
“Anh ấy… ở trên sân thượng sao?” Triển Chiêu khẽ hỏi, mèo con meo một tiếng vừa thấp vừa dài, tựa như u oán.
Sờ sờ vuốt ve lớp lông mèo mềm mịn, mèo con thấy Triển Chiêu mở cửa đi, đứng dậy duỗi hai chân trước, hai đôi mắt nhìn nhau, lại đem chân trước cong lại dấu dưới thân, nhu thuận hiếm khi có được đứng lại đợi.
Trên nóc tòa nhà cách tòa lầu của Ngũ Kinh Hoàn không xa, Triển Chiêu leo thang đi lên, cửa thoát hiểm nặng nề mở ra he hé, gió khe khẽ luồn vào.
Đẩy cánh cửa ra, ồ ạt xông vào chính là, gió thu vi vút, phần phật như đao, chỉ mới chớm thu, nhưng đã sắc bén lãnh liệt, xẹt qua gò má và mái tóc dài của Triển Chiêu, nguyên lai ánh hoàng hôn đã không đủ để ấm áp cơn gió đêm.
Độ ấm mang theo từ trong phòng đã dần tán đi, người đi bên ngoài ai ai cũng đã khoác thêm áo dài, duy chỉ có Ngũ Kinh Hoàn là vẫn còn mặc áo ngắn trắng thuần, gió lành lạnh thổi thẳng đến, mặt trời tựa vào đỉnh núi, đường viền bóng lưng của Triển Chiêu, dần dần đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dai-trong-dau/2355498/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.