- Anh đi làm đi.
- Anh đi đây, Dương Triết hôn lên trán tạm biệt cô rồi mới đi làm.
Thẩm kiều sau khi biết yêu thì cảm giác thật hạnh phúc, rất lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác có người để dựa vào.
- Reng.... reng.
- Alo, Thẩm Kiều à
- Ừ, lâu rồi mới thấy Tô tiểu thư nhớ tôi, chắc là lấy chồng xong là quên luôn tất cả mọi thứ xung quanh.
- Đâu có, mình đang đi ăn bánh ngọt ở quán chúng ta hay ăn, có muốn ăn gì không mình kêu người ship đến công ty cho cậu.
- Vậy hả, hôm nay mình đang rảnh, đợi một lát mình sẽ thay đồ đến đó.
- Hôm nay cậu rảnh ư, lâu lắm rồi mới thấy cô Kiều có ngày nghỉ. Là phu nhân Dương tổng có khác.
- Thôi trêu trọc mình đi, cậu đợi ở đó đấy.
Mặc một chiếc váy năng động, Thẩm Kiều bước chân ra khỏi nhà đến quán bánh ngọt kia.
Khá lâu rồi mới có thời gian rảnh để đi chơi, hôm nay nhất định phải tận hưởng hết mình.
Vừa vào đến quán, Thẩm Kiều đã thấy Tô Ngọc đang ngồi ăn chiếc bánh kem trông có vẻ rất ngon. Thẩm kiều bỗng chốc nhớ lại hình ảnh năm nào của hai người hồi còn trung học. Góp cho đủ tiền để cùng nhau gọi một chiếc bánh của quán này.
- Cậu vẫn ăn như một con heo mập.
- A.. cậu đến rồi sao, ngồi đi. Bánh ngon lắm, bao năm rồi mùi vị vẫn không thay đổi. Dạo này bụng lớn hơn mình có chút thèm đồ ngọt, đột nhiên lại nhớ đến quán bánh này. Cũng lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-tham-cuoi-roi-hay-yeu/580538/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.