Sau khi trở về từ Liverpool, Lâm Lạc ngủ hẳn một ngày. Chuyển dịch thời gian, múi giờ lẫn khí hậu khiến cô không khoẻ cho lắm. Thế là bị cảm.
"Cảnh Ngôn..."
Không có ai.
"Ông xã..."
Vẫn im lặng, cô nhìn đồng hồ 11 giờ trưa, chắc hắn đến tập đoàn rồi. Được đặc cách nghỉ một ngày còn hắn phải làm việc ngay lập tức vì ở tập đoàn còn dang dở rất nhiều.
Lê thân mình mỏi mệt ướt đẫm mồ hôi ra khỏi giường. Lâm Lạc gượng vào phòng tắm rửa mặt rồi thay quần áo. Cô xuống bếp tự nấu một ít cháo trắng nhưng nhà lại hết thuốc cảm.
Đánh liều làm phiền hắn, cô bấm một tin nhắn.
"Anh về mua giúp em liều thuốc cảm."
Ngay lập tức hắn liền trả lời.
"Không khoẻ sao? Anh về ngay."
Cô về phòng nằm nghỉ một lát, mí mắt nặng trĩu.
Lần thứ hai mở mắt là 18 giờ tối, đèn phòng cũng bật, trên trán cô là một chiếc khăn ướt, trên bàn có cốc nước và vài ba viên thuốc.
"Cảnh Ngôn..."
Hắn mở cửa vào phòng. Lúc này cô mới kịp ngắm nhìn một Lục Cảnh Ngôn tuỳ ý khác hẳn thường ngày. Tay áo sơmi xắn lên, cà vạt bị nới lỏng cũng chưa cởi ra, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Sao vậy? Em tỉnh rồi, anh có nấu cháo, ăn một ít rồi uống thuốc nhé."
Cô lắc đầu dang hai tay về phía hắn ánh mắt chờ mong như đứa trẻ thu hút sự chú ý của người lớn. Hắn bật cười rồi lắc đầu bất đắc dĩ đành ngồi xuống giường ôm cô vào lòng.
Lâm Lạc thấy khá hơn rất nhiều, cơn sốt hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-lam-toi-thich-em/580656/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.