Lục Cảnh Ngôn và Lâm Lạc đi dạo một vòng nơi cô sống, cả hai gặp Vân Diệm. Anh mỉm cười chào hai người rồi tiến đến, Lâm Lạc cũng mỉm cười đáp lại, không biết từ khi nào cả hai đối với nhau lại trở nên xa cách như thế.
"Lạc Lạc, anh Lục."
Lục Cảnh Ngôn gật đầu thay cho lời chào, hắn nhìn Vân Diệm, đây là lần đầu hai người gặp nhau.
"Em về khi nào?"
"Em về hôm qua, em về cùng Cảnh Ngôn, anh đi tàu hoả à? A Ninh có về không?"
"Nhược Ninh về cùng anh."
"Em dẫn Cảnh Ngôn đi dạo một lát."
"Ừm, em đi đi, có thời gian anh sẽ ghé nhà thăm hai bác."
Lâm Lạc khoác tay Lục Cảnh Ngôn rời đi, Vân Diệm nhìn hai người đi dần xa, ánh mắt anh vẫn không dời đi được. Bóng hình cô gái ấy in sâu đậm trong tâm trí anh nhưng hôm nay lại thêm một người đàn ông khác. Cô hạnh phúc nhắc đến hắn, hạnh phúc nắm tay hắn còn anh chỉ biết nhìn cô cay đắng. Có lẽ sự đớn hèn nhất của tình yêu là yêu nhưng không dám nói và đau nhất là nhìn người khác hạnh phúc.
"Anh ta không như anh tưởng tượng."
"Hửm."
"Người tên Vân Diệm đó, ánh mắt anh ta nhìn em khiến anh không thích."
"Thôi nào, em đã nói với anh rồi mà."
"Anh luôn ghen tị với người cùng em lớn lên, chứng kiến em trưởng thành rồi yêu em. Anh luôn nghĩ tại sao chúng ta lại không gặp nhau sớm hơn?"
"Cuộc đời này vốn đã được sắp đặt từ trước, đó gọi là duyên, em gặp anh yêu anh là duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-lam-toi-thich-em/580644/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.