Ngày hôm sau, khi cả hai thức dậy là vào buổi trưa.
"Phong, dậy thôi. Em đã ngủ quên"
"Ưm anh muốn ngủ thêm chút nữa, còn sớm mà"
"Từ đây về nhà đến chiều tối luôn ấy. Anh dậy đi mà" Thục Nghi nài nỉ, nhũng nịu Thiên Phong dậy.
*****
Trả phòng xong, xe lại lăn bánh. Mong lần này mau tới nhà, đừng đi mà nghĩ giữa chặng như hôm qua thì biết chừng nào tới.
"Phong anh lái xe cẩn thận không được nghỉ nữa"
"Anh biết rồi. Mà anh và em đi ăn cơm trưa rồi đi"
"Dạ, em cũng đang đói…mà anh không được ăn em đó"
“Em sợ đến vậy sao?” vừa nói anh vừa cười gian xảo.
“Là em mệt thôi, anh càng làm càng khỏe còn em càng làm càng mệt. Không hiểu sao? Cùng làm như nhau mà lại có sự khác biệt rõ ràng như vậy?”
“Vậy là anh chăm sóc em không thoải mái rồi, để lần sau nhất định anh sẽ chăm sóc em nhiều hơn”
“A” Thục Nghi la lên lấy tay che miệng lại chợt tự đưa mình vào miệng sói lần nữa.
Xe chạy tầm ba giờ chiều đến nơi.
“Còn bao xa nữa em?
“Tới đoạn dường đó nha anh”
“Ohm nhanh qua”
“Vậy mà nhanh hả? phải mất hai ngày mới tới nơi. Bình thường một mình em chỉ vỏn vẹn một ngày, nếu đi ban đêm sẽ nhanh hơn. Còn đi với anh thì hai ngày mới tới nơi”
“Em lại nói nữa rồi”
Thục Nghi chợt nhớ lần trước cô cũng nói và cuối cùng bị anh đè ra tơi tả, cô hoảng hốt che miệng lại.
“Em..em không nói nữa”
“Bây giờ mà vô nhà em là anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-la-vo-tuong-lai-cua-luc-tong/580497/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.