Thục Nghi thở dài “à mà hôm nay anh thấy em mặc bộ đồ này ra mắt ba mẹ anh có hợp lắm không?”
“Đừng lo, em mặc gì cũng hợp và đẹp hết à”
“Anh chỉ giỏi cái nịn hay à”
“Em đừng lo quá, không sao đâu. Ba mẹ anh cực kỳ dễ tính như anh vậy vừa mới gặp đã yêu em ngay thôi”
“Haizz…anh dễ tính thật không, chứ trước khi em làm thư ký cho anh là hết bao nhiêu cô gái làm thư ký rồi”.
“Ừm cái đó là công việc thôi, em phải khó khăn mới thành công chứ”
“Cái gì anh cũng nói được hết à, em lo quá huhu…”
“Haha…” thật sự hôm nay anh rất vui vì được đưa cô về nhà. Nhất định ba mẹ anh sẽ rất thích cô.
“Thiên Phóng anh còn cười được nữa hả? À mà mẹ anh thích người như thế nào mà dễ tính”1
Thiên Phong vừa xoay vô lăng vừa đáp:
“Mẹ anh thích những thứ đơn giản, em cứ tự nhiên như làm em ngày thường là được à”
Thục Nghi không còn niềm tin nào cho Thiên Phong về chuyện này, cô ngồi im lặng mà hồi hợp.
Bên nhà ba mẹ Thiên Phong.
“Bà làm gì mà tắt máy nhanh vậy? Sao rồi”
“Ông biết nảy giờ tôi điện thoại bao nhiêu cuộc mà Thiên Phong không bắt máy không?”
“Ừm thì con trai nó bận mà, bà phải thông cảm cho nó”
“Bận gì? Mà nghe tiếng nó thở dồn dập như là đang làm chuyện mờ ám gì đó.”
“Bà thừa biết con trai mình nó không ham mê sắc dục mà.”1
“Không nói với ông nữa, nói ra toàn là ông bênh nó thôi?
“Haha…rồi bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-la-vo-tuong-lai-cua-luc-tong/580471/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.