Hứa Minh Đường vừa về Hứa gia liền bị Hứa đại tiểu thư Hứa Hân ném cho chiếc giày vào giữa mặt. Tiếp đó là những tiếng sang sảng chĩa thẳng vào hắn.
“Ôi cái thằng bất hiếu với mẹ có hiếu với gái, tao gọi mày bao nhiêu cuộc mà mày không thèm nghe.”
Nếu không phải có anh rể ra giúp can ngăn, có khi hắn còn bị ăn vài cước nữa cơ. Chị đây cũng học võ các thứ đấy.
Bị chửi cho cũng đáng lắm. Cái tội hay tắt nguồn để tận hưởng cuộc vui cho chọn vẹn.
Mẹ ngã bệnh lúc ba giờ sáng, khi đó hắn còn đang ôm anh trong lòng sung sướng tận hưởng cơ.
“Mẹ làm sao ạ?”
Hứa Hân tức tối uống liền mấy ngụm nước, trông cái bản mặt lo lắng của thằng này mà chị thấy nực cười hết sức. Lúc tao cần mày lo thì mày có ở đây không hả?
Tiêu Dực, anh rể của hắn, khẽ kéo hắn ra khỏi tầm mắt của vợ mình, tránh lại có thêm một bài ca nhạc.
“Đêm qua mẹ thấy mệt nhưng vẫn cố xem nốt mấy công văn. Kết quả là ngất đi. Bác sĩ bảo là phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chu đáo, không nên căng thẳng quá!”
“Mẹ ở trên phòng hả anh? Vậy em lên nhé.”
Hắn ba chân bốn cẳng chạy ngay lên trên phòng gặp mẹ, chẳng kịp gõ cửa gì mà cứ thế lao vào.
Người phụ nữ ngồi trên giường đang ăn chút hoa quả, hơi giật mình vì sự xâm nhập đột ngột, bà ngước lên nhìn.
“Không gõ cửa đã vào?”
Không phải cái giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-ha-ngoan-mot-ty-khong-duoc-a-/3605242/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.