Dịch: Tiểu Băng
Đó là một thế giới trắng xóa.
Đầy trời mưa tuyết bay bay, mặt đất phủ đầy tuyết đọng.
Đây là tuyết, tuyết vùng Bắc Địa.
Là vương của Bắc Địa, Cổ Tiễn Quân chỉ liếc mắt một cái là nhận ra nơi đây là Bắc Địa.
Cô đã đi tới mộng cảnh của Tô Trường An, đây chẳng phải là quá trình vui vẻ gì.
Đầu óc cô ù đi, choáng váng, tầm mắt tối sầm chìm vào mơ hồ, hình như rất lâu sau, cô mới dần tỉnh táo trở lại, và thấy mình đã đi tới nơi này.
Cổ Tiễn Quân lắc lắc đầu để cho tỉnh táo. Cô nhìn quanh, muốn đánh thức Tô Trường An, đương nhiên phải tìm cho ra được bản thể của hắn.
Cô nhìn thấy xa xa, ở trong gió tuyết có khói bếp.
Có người?
Đây là mộng cảnh, cô biết rất rõ, mộng cảnh không phải là thế giới thật, có người hẳn là có thể tìm được Tô Trường An.
Cổ Tiễn Quân định vận linh lực bay về phía đó, nhưng cô nhận ra trong người cô không hề còn chút linh lực nào.
Không có linh lực cũng không sao! Chết cô còn không sợ, huống gì việc nhỏ này!
Cô bước chân đạp lên lớp tuyết mà đi.
...
Cái gọi là nhìn núi làm ngựa chết.
Nhìn thấy khói bếp đó, nhưng đi mãi mà vẫn chưa tới nơi.
Cổ Tiễn Quân đã đi suốt mấy canh giờ, vì không còn linh lực, cô bước đi rất chậm cũng rất khó khăn, càng ngày càng thấy lạnh và đói khát, khiến mặt cô trở nên tái nhợt.
Cái mộng cảnh này thực là cổ quái, theo lý không thể thấy đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579924/quyen-8-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.