Dịch giả: Tiểu Băng
Sạt.
Sàn sạt.
Trong Thần Mộ yên tĩnh vang lên những âm thanh nho nhỏ.
Như tiếng có cái gì đó kéo lê trên mặt đất.
Sạt.
Sàn sạt.
Thanh âm kia càng lúc càng gần, càng lúc càng to hơn.
Đám Thần tộc lùi ra, rất tự giác nhường ra một con đường.
Bạch Tiêu theo con đường đó nhìn về phương xa.
Lão nhìn thấy một người.
Một nữ nhân.
Một nữ nhân rất kì quái.
Nữ nhân này rất xinh đẹp, đẹp tới mức không có một từ nào phù hợp để miêu tả, cái gì ở trước mặt nữ nhân này cũng đều trở nên ảm đạm.
Ngoài hai vật không biết bằng chất liệu gì che lấy bộ ngực tròn đầy, thì cả cơ thể không còn quần áo nào nữa, từ hông trở xuống không phải là chân người, mà là một cái đuôi rắn khổng lồ, tiếng sàn sạt chính là do cái đuôi đó tạo ra.
"Oa... Oa Hoàng..." Bạch Tiêu run rẩy, không tự chủ được quỳ xuống.
Đó là sự sùng bái theo bản năng của sinh linh đối với Thần.
Oa Hoàng đã tới chỗ mọi người.
Đám chư thần đều cúi thấp đầu, thành kính lễ chào.
Oa Hoàng cúi đầu nhìn lão giả, làm lão cảm thấy lo sợ.
"Là ngươi đã thả chúng ta ra?" Oa Hoàng hỏi.
Giọng nữ rất dịu dàng, mang theo sự uy nghiêm của một đế vương.
Trong lòng Bạch Tiêu vui vẻ, nghĩ hẳn là hành động của lão đã khiến cho vị thần trong truyền thuyết này có ấn tượng tốt, chắc sẽ nói tiếp rằng nhờ lão giúp mình báo thù rửa hận gì gì đó, báo mối thù năm đó bị soán vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579717/quyen-6-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.