Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng
Cái tin Tây Lĩnh Tây Giang bị phá, Phù Tam Thiên Quan Thương Hải chết trận cuối tháng tám đã truyền đến Bắc địa.
Cả trấn Trường Môn muốn nổ tung.
Quan Tây Lĩnh đã có gần ngàn năm không bị ai phá được, trước kia dù ở trong thời gian yếu nhất, Thiên Lam viện cũng vẫn thủ vững cái quan ải hiểm yếu này.
Dân chúng Bắc địa không làm sao hiểu được làm sao Tây Lĩnh lại bị phá.
Tin này như tiếng chuông cảnh tỉnh dân chúng, làm ai nấy hoảng loạn.
Dị biến ở phủ Thái Thú đã trải qua gần một tháng.
Cổ Ninh bỏ chức quan, Cổ Tương Đình cũng từ quan, hai cha con mua một cái nhà nhỏ, giải giáp quy điền.
Đêm hôm đó tuy rằng đã khiến đám dân chúng sợ muốn bể mật, nhưng cuối cùng cũng không có thật sự làm bị thương người nào, cộng với uy vọng của Cổ Tương Đình bao năm nay, không có ai đến làm khó hai cha con họ.
Tô Mạt tuy phản đối hôn sự, nhưng gia đình bảo cô đã bái đường chính là người của Cổ gia, cứng rắn đem cô tới Cổ gia, ở với Cổ Ninh, cực kỳ dốc lòng chăm sóc Cổ Ninh.
Kỷ Đạo và Lận Như vẫn thường tới thăm, nhưng mấy hôm trước vì quân vụ bận rộn, lại bị điều đi.
Tô Trường An cũng nhờ chuyện ở phủ Thái Thú mà được dân chúng trấn Trường Môn nhìn bằng con mắt khác, không còn chỉ trỏ dòm ngó, Tô Thái cuối cùng cũng đã đứng thẳng lưng ra đường, mặt mày hồng hào khoác lác với đồng liêu.
Đối với ông, không có tiền chẳng Sao, chỉ cần mặt mũi vẫn còn là được.
Tô Trường An đương nhiên cũng vui vẻ, hắn mỗi ngày sáng sớm tu hành, buổi chiều lại tới nhà Cổ Ninh giúp gã điều dưỡng thân thể, Cổ Ninh từng nói gã bị người hãm hại, trúng độc khiến tu vi không thể tiến lên được nữa. Tô Trường An chính là muốn tìm đường chữa cái này.
Độc kia quả thực ác độc vô cùng, đã xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch của Cổ Ninh, dù không lấy được mạng gã, nhưng lại làm tắc sự vận chuyển linh lực.
Muốn trừ khử nó, không phải là không được, nhưng mà độc từ xưa đến nay, nếu cưỡng ép xóa bỏ tất sẽ làm tổn thương tới kinh mạch, không thể tiếp tục tu hành, ngay cả tu vi hiện có cũng khó giữ được.
Mọi người đều rầu rĩ, nhưng chính Cổ Ninh lại là người an ủi mọi người, không muốn mọi người phí công vì mình.
Nhưng ngay khi mọi người đều tuyệt vọng, Tô Trường An chợt nhớ ra cái Nhược Mộc trong người hắn hình như có hiệu quả với độc tố.
Nhược Mộc này là một trong tứ đại Thần Mộc của thời thượng cổ, mang tới sinh cơ vô hạn, lúc trước Tô Trường An chính là nhờ có nó mà phục sinh.
Nó là khắc tinh của tất cả những vật phá hủy sinh cơ, chỉ là Tô Trường An chưa bao giờ dùng nó, nên quên đi mất.
Nhưng Nhược Mộc là ở trong người hắn, hắn chỉ còn cách kích chuyển tia mộc khí nhỏ bé sang cho Cổ Ninh, tuy rằng hiệu quả rất nhỏ, nhưng mà có hiệu quả thật sự.
Liên tục một tháng trời, độc thương của Cổ Ninh đã tốt được bảy tám phần, không còn đáng ngại.
Lúc tin Tây Lĩnh và Tây Giang bị phá truyền đến, Tô Trường An đang vịn Tô Thái uống đến say không còn biết gì đi về nhà.
Lúc ấy trời đã tối, hoa tuyết bay đầy trời.
Trấn Trường Môn vẫn là trấn Trường Môn đó, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
Một tháng này của hắn trôi qua rất bình thản.
Không có đại nghĩa Thiên Lam viện muôn dân trăm họ, không có dân chúng Tây Lương huyết hải thâm cừu.
Chỉ có Tô Trường An, và trấn Trường Môn nho nhỏ.
Hắn ưa thích cuộc sống như vậy, sau bao nhiêu năm ước mơ làm đại hiệp, nay hắn mới hiểu được.
Kỳ thật đại hiệp đều rất đau khổ.
Vác nặng trên lưng cái gọi là đại nghĩa muôn dân trăm họ, nhưng tay lại không ngừng phải giết người.
Luôn luôn không cứu hết lê dân bách tính, luôn luôn không giết hết khôi mị quỷ quái.
Đại hiệp cũng phải có ngày mệt mỏi.
Nhưng trên mặt lúc nào cũng phải duy trì sự lạnh lùng nghiêm túc, vì mặt mũi là thứ vô cùng quan trọng.
Tô Trường An đã làm đại hiệp đủ rồi, hắn chỉ muốn trở lại trấn Trường Môn làm Tô Trường An vô ưu vô lự.
Nhưng hắn không thể làm được điều ấy nữa, vì mắt hắn đã nhìn thấy rất nhiều hi sinh, hắn không thể yên tâm thoải mái tiếp tục dừng lại ở trấn Trường Môn.
Vì vậy khi ở tửu quán nghe được người ta bàn luận về tình hình Man quân, hắn biết thời gian đẹp đẽ của mình đã hết.
Vì vậy sáng sớm hôm sau, khi vị Thái Thú mới nhậm chức của trấn Trường Môn gõ cửa nhà hắn, hắn không kinh ngạc chút nào.
Tân nhiệm Thái Thú chừng bốn mươi cực kỳ khách khí chắp tay chào Tô Trường An: "Hạ quan bái kiến Tô công tử.”
Tô Trường An đã quen được người ta đối xử như thế, khi ở tại Tây Lương, địa vị của hắn nhờ Bắc Thông Huyền mà có được khá cao.
"A....” Hắn khẽ vuốt cằm, đã đại khái đoán ra ý đồ tới của người ta.
Tây Lương đã bị phá.
Đây là Tư Mã Hủ và vị Thánh Hoàng kia một tay bày ra, tốn mấy chục năm trời mới thành công được.
Tô Trường An biết, họ làm như vậy đương nhiên không phải là sự cao hứng nhất thời, mà còn có một mưu đồ khổng lồ sau lưng nó.
Hôm nay, kế hoạch của hai người họ đã đạt thành, Man quân vào đóng, Trung Nguyên rung chuyển, dân chúng lưu ly, Tô Trường An cảm thấy hẳn là đã đến lúc các tay chơi cờ lấy muôn dân trăm họ làm quân cờ, tiếp tục đấu với nhau.
Hắn mặc dù không biết vị Thánh Hoàng kia rốt cuộc đang trốn ở đâu, nhưng chắc chắn là chỉ ở đâu đó trong Bắc địa, chỉ cần tìm được ông ta, sẽ giải thích được bao nhiêu nghi vấn trong lòng, hắn không muốn bị người ta bày bố, làm quân cờ cho người ta nữa.
Hắn muốn nhảy ra khỏi bàn cờ này, làm người chơi cờ.
Thái Thú nuốt nước miếng một cái, y ở quan trường chìm nổi nhiều năm, nhãn lực đương nhiên không phải tầm thường.
"Hạ quan được lệnh Cổ Vương gia, tới mời Tô công tử đi thành Bắc Lam tụ họp.”
"Ừ." Tô Trường An gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía thành Bắc Lam.
Xem ra, Thánh Hoàng đang trốn ở trong Cổ phủ.
Hãy để ta thay Phù Tam Thiên, thay thiên hạ muôn dân trăm họ đến hỏi ngươi!
Trong mắt Tô Trường An dày đặc sát khí.
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.