Dịch giả: Tiểu Băng
Thành Tây Giang bị phá.
Đại Ngụy đệ nhất Thần tướng Quan Thương Hải, và mười vạn đại quân đều hi sinh cho tổ quốc.
Tin tức này được người ta ra roi thúc ngựa đưa đến thành Trường An.
Nam tử mặc bào vàng ngồi cao cao trên điện Thái Hòa tiếp lấy tấu chương, cả người run rẩy.
"Phụ Vương nén bi thương, bảo trọng Long thể.” Thiếu niên bên dưới điện vội nói, giọng nói trầm ổn không tương xứng với độ tuổi của y chút nào.
Y nói nhưng y biết, lời khuyên của y chẳng có tí tác dụng gì.
Nam tử kia không ngừng run rẩy.
Thiếu niên bên dưới gọi mấy lần, y mới như tỉnh mộng, thả rơi tấu chương trong tay, nhìn thiếu niên.
"Minh nhi... Tây Giang... Thật sự... Thật sự bị phá rồi sao?"
Thiếu niên cay đắng đáp: "Man quân có tới mấy Tinh Vẫn, lại có tới trăm vạn hùng binh, Quan tướng quân tu vi chưa tới Vấn Đạo, sĩ tốt dưới tay cũng chỉ có mười vạn mà thôi...”
"Tây Giang... Làm sao mà thủ được?"
Nam tử kia như bị rút sạch linh hồn, co quắp trên cái ghế rồng mà y luôn tha thiết ước mơ.
"Đại Ngụy... Chết rồi...”
"Đại Ngụy... Chết rồi...”
Y thì thào.
Thiếu niên thấy vậy, dẹp luôn lễ quân thần, đi nhanh lên đại điện, nói với nam tử.
"Phụ Vương, Phụ Vương, người tỉnh lại, thiên hạ dân chúng vẫn đang chờ Phụ Vương giúp họ, tổ tông cơ nghiệp vẫn đang chờ Phụ Vương đi khôi phục.”
Nhưng nam tử rõ ràng không còn nghe thấy gì, y lắc lắc đầu, không ngừng thì thào.
"Đại Ngụy chết rồi... Chết rồi...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579656/quyen-6-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.