Dịch giả: Phuongkta1
Không bằng lòng.
Ngay trong tích tắc Tô Trường An hỏi ra vấn đề này.
Ba chữ kia liền trôi đến chỗ yết hầu của Lục Như Nguyệt.
Nàng muốn thốt ra những chữ kia.
Nhưng bỗng nhiên sững sờ.
Khóe mắt của nàng quét nhìn xuống, thấy được rất nhiều đồ vật.
Ánh mắt chờ mong của đám cựu thần đất Thục, khuôn mặt nghi hoặc của các đệ tử Thục Sơn, còn có vẻ hoảng sợ của vị nam tử che ở trước người của nàng.
Nàng tỉnh ngộ hoàn toàn.
Nàng cùng hắn đã không còn là thiếu niên cùng thiếu nữ trong thành Trường An kia.
Trên lưng hắn đeo muôn dân trăm họ trong thiên hạ. Mà trên lưng nàng lại đeo số mệnh của đám di tộc đất Thục.
Vì vậy rất nhiều lời nói, rất nhiều chuyện, sẽ không thể hành xử như ý định trong lòng mình.
Làn thu thủy trong con ngươi nàng khẽ rung động, giống như mặt hồ yên tĩnh bị người ném ra một tảng đá lớn, trong lúc nhất thời có gợn sóng thay nhau nổi lên, giống như trong lòng nàng hiện tại.
Nàng nhìn thấy hắn sau một năm không được gặp.
Trên mặt của hắn ít đi vài phần ngây thơ, lại có thêm vài phần trầm ổn.
Nàng hiểu được, bọn hắn đã trưởng thành, ít nhất so sánh với trước kia, trưởng thành.
Vì vậy, lời nói đến cổ họng bị nàng cứng rắn nuốt xuống.
Nàng tránh đi ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống trầm mặc.
"Sao vậy?" Tô Trường An sững sờ, sau đó là nhướng mày. "Bọn họ ép buộc ngươi?"
Lời vừa ra khỏi miệng, một cỗ linh lực liền từ trong cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579562/quyen-5-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.