Dịch giả: Tiểu Nhiễm
*: khách trong đao khách
Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét chợt nổ tung ở phía chân trời cách xa vạn dặm.
Tách!
Một giọt nước đột nhiên rơi vào nền đá xanh trên con đường trong Lam Linh trấn.
Giống như tín hiệu nào đó.
Trong mây đen đầy trời, mưa trút xuống đây như thác đổ.
Mặt của Tô Trường An ướt sũng.
Hoặc là nói, ngay một khắc nhìn rõ trên thân của Sở Tích Phong đầy lỗ máu, mặt của hắn đã tràn đầy nước mắt.
Hắn nhìn nam tử có chút lôi thôi trước mắt này, trông thấy thân thể y hơi lung lay, liền đưa tay ra muốn đỡ y.
Nhưng nam tử kia chợt vươn ra một tay xuyên qua màn mưa dày đặc đẩy tay hắn ra.
“Chạy!” Nam tử kia quát lên.
Sau đó, y kiên quyết xoay người.
Ngay lúc này, đao và thân thể của y mãnh liệt tuôn ra một đường ánh tím sáng ngời đến chói mắt.
Tô Trường An rốt cục cũng thấy rõ rất nhiều con dao găm cắm đầy trên lưng y. Tim hắn run lên bần bật. Hắn biết rõ, những cái này vốn là đâm trên người của hắn.
Hắn muốn nói chút gì đó, nhưng đều bị chìm trong tiếng mưa và sấm sét.
Hắn chỉ là cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào rồi.
Hắn gần như theo bản năng lẩm bẩm gọi.
“Sư phó…”
Thanh âm kia rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy ở trong dông bão.
Thân thể của Sở Tích Phong như cảm giác được cái gì nên hơi dừng lại. Đầu y nghiêng về một bên, cuối cùng cũng không có quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579295/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.