Chương trước
Chương sau
Dịch giả: chichiro
Có lẽ thái độ Tô Trường An khi nói lời này quá mức nghiêm túc nên vẻ mặt Đỗ Vĩ lập tức suy sụp, gã hơi khó chịu khoát tay, không nói thêm gì mà lại trầm mặc leo lên ngựa, mang theo ba trăm Hổ Bí quân trang bị áo giáp đen đi về phía Lam Linh Trấn ở dưới chân núi.
Tô Trường An cảm thấy hơi khó hiểu khi thấy sắc mặt Đỗ Vĩ bỗng trở nên âm trầm. Hắn không hiểu tại sao một người vừa rồi dường như còn rất quan tâm tung tích của mình nhưng sau khi bản thân xuất hiện lại đột ngột thay đổi sắc mặt tựa như cực kỳ xa cách. Mà sau khi đến Trường An, hắn gặp phải rất nhiều chuyện không biết, thấy những người khó hiểu nên hắn đã có thói quen không miệt mài theo đuổi những thứ không thể giải thích này. Huống chi hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
"Đi thôi." Sở Tích Phong đi tới vỗ vỗ bờ vai Tô Trường An, sau đó không nhanh không chậm theo nhóm Hổ Bí giáp đen kia đi về phía Lam Linh Trấn.
Tô Trường An đáp lại một tiếng, đang muốn đuổi theo nhưng chẳng biết tại sao vùng đan điền chợt truyền đến một tia rung động như có như không, hắn nhạy cảm bắt được một tia bất thường này. Hắn dừng lại muốn kỹ càng cảm nhận xem tất cả mọi thứ vừa nãy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, nhưng khi nội tâm chìm xuống thì tia khác thường vừa rồi lại biến mất không còn tung tích. Hắn không khỏi nghi ngờ rung động vừa thoáng qua rồi biến mất có phải là ảo giác của mình hay không.
Khi hắn ngẩng đầu quan sát đã thấy Sở Tích Phong và Đỗ Vĩ đi xa khoảng vài trăm thước. Hắn lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, chạy chậm đuổi theo Sở Tích Phong.
Lúc này một luồng gió lạnh cuốn lên ở vị trí Tô Trường An vừa đứng, trong mảnh vụn cỏ khô đầy đất kia chợt chậm rãi hiện lên một bóng người màu đen.
Toàn thân cái bóng kia bao bọc trong áo đen rộng thùng thình, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đỏ không có tròng trắng, không biết nam hay nữ, cũng nhìn không rõ tướng mạo. Y nhìn chằm chằm vào đoàn người đang từng bước đi về phía Lam Linh Trấn, cơ thể co rút lúc lên lúc xuống giống như đang phát ra nụ cười thầm. Mà sương sớm vừa mới bắt đầu tản đi lúc này cũng chợt trở nên trầm trọng thêm vài phần.
Tô Trường An đi đến bên cạnh Sở Tích Phong như có cảm giác, hắn hơi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía khu vực khe núi kia. Bóng đen đó kinh hãi, đôi mắt màu máu đột nhiên mở to và một luồng gió lạnh lần nữa kéo tới, bóng dáng y biến mất không thấy gì nữa trong một cái chớp mắt đó.
Tô Trường An nhìn khu vực khe núi trống rỗng trong tầm mắt, không nhịn được lắc đầu. Trong lòng thầm mắng bản thân đa nghi, ngay sau đó thu hồi một tia bất an trong lòng rồi đi về phía Lam Linh Trấn theo đoàn người.
Cổng Lam Linh Trấn rất lớn, loại cổng rộng năm mét cao bốn mét này không khác mấy so với cổng thành của một vài tiểu thành ngoài biên ải. Dù sao cũng là khu vực lân cận hoàng thành Trường An, rất nhiều chuyện không thể kết luận theo lẽ thường, nhưng điều này cũng chứng minh Lam Linh Trấn đã từng giàu có phồn hoa như thế nào.
Khi mọi người đi tới trước cửa trấn thì nó vẫn còn mở ra một nửa, trên tường thành cắm một lá cờ viết chữ "Cổ" đang phất phơ trong gió thu. Tất cả thoạt nhìn dường như rất bình thường như bao trấn nhỏ khác, đẩy cửa ra đi vào ngươi sẽ nhìn thấy một đám người bình thường, dùng cách rất bình thường sinh sống ở nơi này, tất cả cũng chỉ thế thôi.
Nhưng từ trong cửa lớn Lam Linh Trấn bay ra mùi máu tanh gay mũi cùng xác chết mục nát hỗn tạp lại luôn nhắc nhở mọi người rằng phía sau cửa trấn chỉ đóng một nửa kia là mấy nghìn xác người. Lam Linh Trấn này là nơi bọn họ an cư lạc nghiệp khi còn sống, nhưng bây giờ đã thành phần mộ khó có thể yên nghỉ sau khi bọn họ chết.
Đỗ Vĩ đi đầu đang do dự đứng một hồi ở cổng, khi gã tiếp xúc đến ánh mắt nghi hoặc của Sở Tích Phong thì mới khẽ cắn răng dẫn đầu đi vào.
Cảnh tượng bên trong so với Đỗ Vĩ dự đoán còn kinh khủng hơn. Chuyện tàn sát trấn đã phát sinh qua vài ngày, nhưng bởi vì sự việc cực kì ác liệt cho nên triều đình không phái quân đội tới đây nhặt xác toàn thành trước, mà trước tiên phái Tặc Tào Quách Tam Vân và Cổ Tiễn Quân tự nguyện đến đây điều tra việc này. Có thể do trong lòng triều đình ưu tiên việc mau tìm ra hung thủ, ổn định sự phẫn nộ của dân chúng mới là trọng yếu nhất. Sau đó Tặc Tào Quách Tam Vân và Cổ tiểu Hầu gia mất tích một cách ly kỳ càng khiến chuyện không thể tưởng tượng tăng thêm màu sắc khủng bố. Mà những quan binh bình thường kia nghe đến việc này đã sợ mất mật, chuyện nhặt xác lại càng không dám. Vì tra rõ việc này, triều đình thậm chí phái ra một vị Thần Tướng và ba trăm Hổ Bí quân có số lượng khan hiếm đi đến Lam Linh Trấn, đủ thấy là coi trọng chuyện này tới mức nào. Không nói đến chuyện Lam Linh Trấn bị tàn sát khiến người dân phẫn nộ không yên, chỉ riêng hòn ngọc quý trên tay Lão thái gia Cổ gia là Cổ Tiễn Quân mất tích đã đủ lý do để triều đình coi trọng chuyện này. Phải biết rằng Tấn vương Cổ Thanh Phong là một trong bảy vị Tinh Vẫn còn sót lại của cả thiên hạ Đại Ngụy, lại nắm trọng binh thay Đại Ngụy trấn giữ Bắc Địa nhiều năm, lửa giận của ông không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Chính vì những điều này hoặc là những nguyên nhân kia mà thi thể khắp trấn cứ thế phơi thây vài ngày không người hỏi thăm.
Bản thân Đỗ Vĩ là Thần Tướng Đại Ngụy, cảnh người chết hiển nhiên gặp qua không ít, đừng nói mấy ngàn người, cho dù là hố chôn cất mấy vạn thi thể người thì gã cũng đã từng đào qua. Nhưng đó đều là binh lính, không cần biết bọn họ đến từ phía địch hay là phe ta, cũng mặc kệ bọn họ là Nhân tộc Yêu Tộc hay Man tộc, nhưng trước hết bọn họ đều là binh lính cho nên khi bước lên chiến trường bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng giết người hoặc là bị giết.
Nhưng cảnh tượng trước mắt không giống như thế, vô số cỗ thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn trên đường phố không có quy luật nào, phần lớn bọn họ là bình dân không có lực phản kháng. Đỗ Vĩ nghĩ không ra rốt cuộc là vì chuyện gì mới có thể khiến cho những kẻ ác kia dám bất chấp nguy hiểm to lớn làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế.
Nét mặt gã cũng bởi vì thi thể hư thối không lành lặn nằm đầy đất mà trở nên khó coi, ngay cả sắc mặt đám Hổ Bí giáp đen cùng đến đây với gã vẫn luôn không thay đổi trên đường đi cũng vì cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian trước mắt mà hơi biến sắc.
Đỗ Vĩ quay đầu lại nhìn sang Sở Tích Phong và Tô Trường An lại thấy vẻ mặt Sở Tích Phong lạnh lùng như cũ, cảnh tượng xung quanh đối với hắn coi như không có gì, mà sắc mặt Tô Trường An mặc dù hơi âm trầm nhưng cũng không có thay đổi quá lớn để trong lòng Đỗ Vĩ không khỏi coi trọng thiếu niên này thêm vài phần. Không nói dân chúng bình thường, ngay cả một vài binh lính có kinh nghiệm sa trường phong phú, nếu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chắc chắn cũng không tránh khỏi buồn nôn muốn ói một chặp. Cho dù là tử sĩ như Hổ Bí Đại Ngụy khi đối mặt với cảnh tượng như vậy cũng hơi biến đổi sắc mặt. Mà Tô Trường An mới bao nhiêu tuổi, vậy mà hắn có thể ở chỗ như thế này duy trì được đầy đủ tỉnh táo. Trong lòng Đỗ Vĩ không khỏi bắt đầu đánh giá lại thiếu niên đã quét hết thể diện của con mình trên Tướng Tinh hội.
Trải qua một ít chuyện này, nếu như Đỗ Vĩ còn không biết thiếu niên trước mắt có một vài điểm bất phàm thì cái chức Thần Tướng Đại Ngụy của gã cũng chỉ là hư danh.
Hiện tại gã hoàn toàn thu hồi sự khinh thường với Tô Trường An và Sở Tích Phong, gã ném sự cảm thán do cảnh tượng trước mắt sinh ra khỏi đầu. Đỗ Vĩ biết mục đích bản thân đi chuyến này không chỉ có cứu về Cổ tiểu Hầu gia mất tích và điều tra rõ chân tướng Lam Linh Trấn bị tàn sát. Quan trọng hơn chính là gã cần phải giành được công đầu chuyện này, vì Thái Tử trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đạt được càng nhiều hơn nữa thẻ đánh bạc.
Vì vậy gã chắp tay với Sở Tích Phong, nói rất trịnh trọng: "Sở huynh, Lam Linh Trấn này quá lớn, nếu ngươi và ta cùng nhau tìm kiếm manh mối chỉ sợ sẽ tốn không ít thời gian, nhưng hiện tại Cổ Tiểu Hầu gia và Quách Tam Vân sống chết chưa biết, ta và ngươi không thể chậm trễ. Không bằng đến đây tách ra, từng người tìm kiếm manh mối."
Gã nói ra lời này hiển nhiên là hiên ngang lẫm liệt, nghe như rất có đạo lý nhưng thực ra là muốn bỏ hai người Sở Tích Phong sang một bên, tự mình dựa vào ba trăm tinh binh hãn tướng dưới tay hoàn thành việc này. Gã vốn cho rằng Sở Tích Phong sẽ yêu cầu đi chung, cũng đã sớm nghĩ xong lý do từ chối nhưng ai ngờ họ Đỗ vừa dứt lời, Sở Tích Phong liền khẽ gật đầu, nói: "Tốt."
Hắn trả lời rất nhanh, âm phát ra cũng ngắn gọn có lực giống như hắn vẫn đang chờ một câu nói kia, chờ vứt bỏ gánh nặng nào đó.
Điều này khiến sắc mặt Đỗ Vĩ vốn cũng không dễ nhìn càng trở nên tái mét, gã trầm mặc chắp tay với Sở Tích Phong, kéo dây cương một phát liền dẫn ba trăm Hổ Bí giáp đen đi về phía sâu trong trấn nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.