Ngồi trong xe, Tiểu Lạc không khỏi nghĩ về những chuyện trước kia. Ba nuôi cô là Trương Quản, ông cùng cô đến thành phố B này từ năm sáu tuổi chính là lúc cứu Bạch Vĩnh Tân xong. Đến đây không có người thân thích nào, vả lại ba cô cũng không nhắc đến người thân của ông. Cho nên đến lúc mất cũng chỉ có vài người đến thăm viếng, điều mà cô nghĩ không ra nhất là sự xuất hiện của bà Triệu, bà nói mình là họ hàng xa của ba nuôi cô. Bà ở lại bầu bạn và an ủi cô không ít. Chỉ không ngờ bà ấy lại là người anh phái tới.
Còn về việc cái ôm ở khu nghĩa địa, đêm hôm đó cô lủi thủi một mình ra trước mộ ba nuôi ngồi giữa trời mưa hơn hai tiếng đồng hồ. Vừa khóc vừa độc thoại một mình cho tới khi không còn sức lực mà gục xuống. Ngay lúc ấy một vòng tay đã ôm lấy cô, một cái ôm chứa đầy sự đồng cảm, cái ôm đúng như cái ôm vừa nãy. Mặc dù lúc đó bản thân đã gục xuống nhưng khi tỉnh lại và cho đến bây giờ vẫn không quên nổi cái ôm hôm ấy.
Cũng lại là anh.
Rốt cuộc là như thế nào. Khi đó cứ cho là anh đã mua cô. Nhưng quan tâm đến mức như thế thì quả là khó hiểu..
Tiểu Lạc chăm chú nhìn ra cửa tâm trạng hơi rối bời nhưng nghĩ đến câu "Bởi vì anh thích em " thì bỗng nhiên vui hẳn lên. Muộn phiền lập tức bay mất
Tiểu Lạc không nhịn được mà liếc nhìn anh vài cái sau đó lại nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ki-nho-lam-vo-toi-di/579181/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.