Trong chiếc xe đang lao vun vút trên đường, Tiểu Lạc cùng Dục Hạ Miên ngồi phía sau còn Cao Tư Nam lái xe. Nhìn bộ dạng của Dục Hạ Miên, Tiểu Lạc muốn ôm bụng cười một cách thoả đáng nhưng cơn đau vẫn không ngừng kéo đến.
"Cậu buồn cười đến thế à" Dục Hạ Miên thấy Tiểu Lạc nhịn cười không khỏi xấu hổ. Tất cả đều tại cái tên Cao Tư Nam chết tiệt kia mà.. Hừ
Tiểu Lạc ôm bụng cười khổ " Khởi Nghĩa thành công rồi à. Tớ muốn biết diễn biến, diễn biến như nào ha...ha.. A..bụng tớ...đau quá"
Dục Hạ Miên xấu hổ muốn chết nhưng thấy Tiểu Lạc bị đau nên thay vào đó là một cảm giác xốt xáng lắm. "Tiểu Lạc cậu cố chịu đi. Tư Nam anh lái nhanh đi"
Cao Tư Nam tập trung lái chỉ "ừ" một tiếng rồi tăng tốc xe.
"Này Hạ Miên, cậu không cảm thấy mệt à. Chạy theo mình làm gì, hơn nữa Cao Tư Nam sao anh lại để Hạ Miên vắt sức chạy theo như thế hả" sau khi cơn đau đỡ một chút Tiểu Lạc lại thắc mắc
"Tiểu Lạc, cậu có tin mình bỏ mặc xác cậu không hả? " Dục Hạ Miên thẹn quá hoá giận. Hận không thể lập tức đạp Tiểu Lạc bay ra ngoài.
Hơn thế Cao Tư Nam còn châm chọc " Chúng tôi biết kiềm chế, không giống hai người qua đêm đầu tiên đã bắt tôi đem cháo với thuốc giảm đau tới"
Tiểu Lạc "....." mất mặt quá. Cái bọn này về cùng một phe đúng là tội lỗi " Hôm đó là tại gì cả tới mà thôi... hai người ức hiếp bệnh nhân. A.. Bụng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ki-nho-lam-vo-toi-di/579171/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.