Tuy gặp phải chút thất bại, ngày thứ hai Kỷ Ly vẫn mang đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đến chỗ Ngô Thiển, không mất nhiều công sức, anh liền mở được khóa tủ đồ. Trong đó là một chiếc hộp khá tinh xảo, bên trong hộp là một cái thẻ từ và một chiếc chìa khóa.
Dẫu chỉ bằng kinh nghiệm sống không mấy phong phú của mình, anh cũng có thể nhìn ra, rõ ràng chiếc chìa khóa này hẳn phải thuộc về một căn nhà nào đó. Anh hoàn toàn không hiểu, tại sao Ngô Thiển sau khi chết lại phải mất công sắp đặt phức tạp như vậy, không lẽ chuyện này có nội tình gì đó không thể để người ngoài biết?
Hay không lẽ có kẻ đố kỵ, bày mưu ép Ngô Thiển đi vào tuyệt lộ?
Hoặc là Ngô Thiển phát hiện ra ác ý như gió mưa sắp ập đến, lo ngại mình sẽ gặp bất trắc, do đó lưu lại chứng cứ, hi vọng đến một ngày nào đó sẽ có người minh oan cho mình?
Bất kể là lý do gì, Kỷ Ly đều không khỏi cảm thấy thoáng như được an ủi xen lẫn tự hào một cách kín đáo, anh với Ngô Thiển chẳng qua chỉ là quân tử chi giao, vậy mà người ấy lại tin tưởng nhờ anh trọng trách này, người xưa nói thiển giao ý trọng, có lẽ chính là như thế này đây.
Kỷ Ly hơi mím môi, tính đếm thời gian, Ngô Thiển đã mất được vài tuần, mà nan đề anh ta lưu lại mới chỉ giải được một nửa.
Giờ đương đầu hè, hồng tường vi ngoài cửa sổ đang nở rực rỡ, con mèo đứt tai năm ngoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-gui-nguoi/2158/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.