Năm ấy vì nhau mà dừng lại, cũng vì thế mà rời đi, đến cuối cùng thì hoa nở hoa tàn, người vừa mới ở đây nhưng đã vội đi mất, biết bao giờ tình yêu mới có thể đơm hoa kết trái, đến bao giờ người mới có thể quay đầu nhìn lại. Ở một nơi nào đó có bóng hình nam tử ngày đêm vì người trong lòng mà trầm tư, phải chăng cách xa một khoảng trời là một trái tim cũng đang rỉ máu trong nỗi nhớ.
Ngọn lửa trần tục dấy lên đốt cháy hết tất cả, thiêu hủy hết bóng đêm đang bao trùm lấy tội ác. Cứ để ngọn lửa ấy càn quét những nơi sâu thẳm nhất của lòng người. Cũng như đem Đông Hoàng Thái Nhất ngươi cũng thiêu hủy đi! Đem Vân Trung Quân ngươi thiêu hủy đi! Đám tượng đất tượng gỗ các ngươi, các ngươi ngồi trên ngôi cao thần thánh có đức có tài gì? Các ngươi chỉ là cha là mẹ đẻ ra, nhưng lại sinh cùng với sự xấu xa nhất. Thế thì hãy để ngọn lửa này thiêu rụi các ngươi, để thế giới một lần nữa an bình, cũng có thể sẽ thiếu mất đi những thứ con người chán ghét.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.