Chương trước
Chương sau
Sự việc xảy ra bất thình lình, xuân yến còn chưa kết thúc, tuy hành động của Diệp Đình Yến rất cực đoan, nhưng Tống Lan biết đây là hậu quả do Ngọc Thu Thật ép bức quá mức. Lúc này trong lòng không khỏi có chút tức giận.

Thấy hắn định lên tiếng, Lạc Vi vội vàng tiến lên một bước, khẽ nói: “Bệ hạ, xuân yến còn chưa kết thúc, nếu triệu ngự y tới sẽ không tránh khỏi làm sự tình trở nên phức tạp hơn. Nơi này là trong Cấm Cung, để hắn đi một mình e là không ổn. Bệ hạ và Thái sư cứ an tọa, để thiếp đưa Diệp đại nhân đi xử lý vết thương.”

Tống Lan nắm chặt tay nàng, nói: “A tỷ vất vả rồi, A tỷ thu xếp xong nhớ quay lại nhé. Chư vị sĩ tử vẫn cần nghe chúng ta động viên đó.”

Lạc Vi nói: “Vâng.”

Tống Lan nghĩ ngợi, rồi gọi một người quen ở bên cạnh tới: “Phùng Ưng, ngươi đi theo Hoàng hậu đi.”

Nói là người quen, bởi vì trước đây Lạc Vi thường gặp hắn. Người này chính là thủ lĩnh Kim Thiên Vệ mới vừa bị Diệp Đình Yến cướp đao, tên là Lục Hằng.

Lục Hằng cũng là cận vệ của Đông cung, người đã đến mời nàng hồi phủ vào đêm xảy ra Thứ Đường án, thân tín của Tiên Thái tử.

Sau khi Tống Lan kế vị, nàng giao lệnh bài Kim Thiên Vệ ra. Lục Hằng theo lẽ được chuyển đến dưới trướng của tân hoàng. Nhờ tình nghĩa năm xưa mà hắn một đường thẳng tới mây xanh, trở thành Điện tiền phó Đô Chỉ Huy Sứ kiêm Thống lĩnh Kim Thiên Vệ. Có thể coi là thăng quan tiến chức thuận lợi.

Tuy rằng dưới sự uy hiếp của Ngọc Thu Thật, Kim Thiên Vệ hiện nay chỉ có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Hoàng đế, tạm thời không thể giải quyết bất kỳ chuyện bẩn thỉu gì cho Tống Lan, nhưng nhóm người này đều là những tử sĩ trung thành bậc nhất do một tay Tiên Thái tử huấn luyện.

Khi Lục Hằng ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng trên mặt Lạc Vi đã không còn nữa, nàng mỉm cười với hắn như mọi khi, nói: “Phùng Ưng, nhìn tinh – khí – thần(1) ngươi hôm nay không tốt lắm. Vừa rồi ngay cả một văn nhân như Diệp đại nhân cướp đao ngươi cũng không phản ứng kịp, gần đây quá mệt mỏi sao?”

(1)Tinh – khí – thần: là tam bảo của sinh mệnh, là bộ ba cơ bản nhất trong cơ thể mỗi con người. Ba yếu tố này thể hiện bản thế, năng lượng và tinh thần của mỗi con người.

Lục Hằng vội vàng nửa quỳ, cúi đầu nói: “Thần thất trách.”

Lạc Vi hành lễ với Tống Lan, sau đó còn nói đùa: “Đâu có thất trách, ngươi ở bên bảo vệ bệ hạ, lao khổ công cao. Bản cung cũng là có lòng tốt, muốn ở trước mặt bệ hạ xin cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày thôi.”

Tống Lan nhìn kỹ, phát hiện quả nhiên sắc mặt Lục Hằng hôm nay tái nhợt. Từ nhỏ hắn đã được tuyển vào Lâm Vệ, sau đó được phong làm cận vệ của Hoàng đế. Khổ luyện ngày đêm, hiếm khi chểnh mảng. Nếu không phải cơ thể không thoải mái, có lẽ sẽ không để Diệp Đình Yến đoạt đoản đao dễ dàng như vậy.

Tống Lan bèn nói: “Bỏ đi, Hoàng hậu nói đúng. Sau khi xuân yến kết thúc, trẫm thưởng cho ngươi mấy ngày nghỉ, ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Bên này, Lục Hằng còn đang tạ ơn, Diệp Đình Yến đã được mấy tên tiểu hoàng môn đỡ dậy, loạng choạng quỳ biệt Tống Lan. Tống Lan ngăn hắn lại, mở miệng nói: “Trẫm nhớ sau khi Đình Yến đến Biện Đô, chỉ bố trí một trạch để(2) đơn giản, người hầu cũng ít. Bả vai ngươi bị thương, không có người chăm sóc tốt cho ngươi, nếu ngự y thấy như vậy không ổn thì cứ ở trong cung vài ngày đi.”

(2)Để (邸): nhà cho các nước chư hầu đến chầu ở. Tục gọi các sinh các phủ của các vương hầu là để. Cho nên nói đến một tước mỗ thì gọi là mỗ để (某邸). Phàm là nhà cửa to lớn đều gọi là để đệ (邸第).



Từ trước đến nay, hoàng thành không để ngoại thần ở lại, đây là một ân thưởng cực lớn.

Diệp Đình Yến biết rằng chắc hẳn lời này của hắn là nói cho Ngọc Thu Thật nghe, không thể coi là thật, nhưng vẫn giả vờ cảm kích tạ ơn: “Thần tạ ơn bệ hạ ưu ái.”

Mặc dù Diệp Đình Yến bị thương không ảnh hướng đến tính mạng, nhưng chỉ cầm máu đơn thuần là không đủ. Lạc Vi gọi một chiếc kiệu đến, vốn định phá lệ để hắn không phải đi bộ, ai ngờ hắn nhất định không chịu. Không còn cách nào khác, Lạc Vi đành phải tìm một cung điện có thể ở lại một chút trong Tây Viên cách Điểm Hồng Đài không xa để hắn ở lại.

Hiện tại Tây Viên không có cung phi nào ở, ngoại trừ thị vệ canh cửa và mấy cung nữ quét dọn thì không còn người nào khác. Y quan không biết đường nên tới muộn, may mà sau khi ông tới đã xử lý vết thương của Diệp Đình Yến rất nhanh chóng, sau đó sai cung nhân nấu một chén thuốc đặc rót cho hắn uống.

Sau khi uống chén thuốc, sắc mặt của Diệp Đình Yến cuối cùng cũng khá hơn, vẫn có sức lực nói chuyện.

Lạc Vi vốn định giữ y quan ở lại đây, nhưng y quan nói trên người Diệp Đình Yến còn có vết thương cũ, cần phải quay về chuẩn bị thêm một số thuốc cho hắn.

Nhân tiện đó Lạc Vi liền nói: “Diệp đại nhân ở lại đây một mình nhất định không ổn, những hoàng môn và nội thị kia đều là người trong cung, sợ đại nhân sẽ không dám mở lời với họ. Không biết đại nhân có vị bằng hữu nào trong yến tiệc không? Bản cung phái người mời hắn đến chăm sóc ngươi.”

Diệp Đình Yến che vết thương vừa mới được băng bó lại, yếu ớt cười nói: “Tạ nương nương, thần có một đồng liêu tên là Bùi Hi, là sĩ tử có tên trên bảng năm ngoái. Tuy quen biết chưa lâu, nhưng cũng gọi là thân thiết. Nếu hắn đồng ý, nương nương hãy thay thần mời hắn tới đây.”

Lạc Vi đáp ứng, xoay người nói: “Nội nhân của bản cung đến bữa tiệc sợ sẽ không thích hợp. Phùng Ưng, vẫn phiền ngươi phải đi một chuyến rồi.”

Lục Hằng quét mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người trong cung đều nghiêm chỉnh mới nói: “Vâng.”

Hắn vừa đi khỏi, Yên La bên cạnh Lạc Vi liền nói: “Vừa rồi y quan rời đi, có kêu cung nhân đi nấu thuốc, tiểu nhân đi xem giúp nương nương.”

Nàng cúi đầu rời đi, mang theo tất cả cung nhân trong điện. Một lúc sau, trong cung điện yên tĩnh chỉ còn lại hai người Lạc Vi và Diệp Đình Yến.

Lạc Vi đứng dậy, tự mình đóng một cánh cửa hoa bên cạnh Diệp Đình Yến lại.

Bên ngoài cửa sổ, cây cối mới nảy mầm vào mùa xuân trông vô cùng tươi tốt. Ánh mắt Diệp Đình Yến dao động, than thở một câu: “Hoa dâm bụt ở đây tươi tốt, đáng tiếc mùa xuân không phải mùa loài hoa này nở, thần không thể cùng Hoàng hậu ngắm cảnh đẹp rồi.”

Lạc Vi tiện tay ngắt một chiếc lá, đóng cánh cửa sổ lại. Nàng cầm chiếc lá lên nhìn thật tỉ mỉ rồi thản nhiên nói: “Nở rồi thì sao, chẳng qua là một đóa hoa sớm nở tối tàn mà thôi, chỉ lo giữ má hồng, chẳng màng ân vua.” [1]

“Nương nương và bệ hạ cầm sắt hòa minh, sao lại than bạc bẽo như vậy?” Diệp Đình Yến dựa vào trên trường kỷ, trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai khó nhận ra, “Cho dù nương nương không tin ân của Đế vương, cũng nên tin cố nhân… chứ?”

Lạc Vi đột nhiên buông tay, mặc cho chiếc lá kia rơi xuống. Sau đó nàng ngẩng đầu cười với hắn: “Tam ca ca, xa cách nhiều năm, cố nhân vẫn mạnh khỏe chứ?”

Diệp Đình Yến đưa tay tiếp được chiếc lá nàng thả xuống, lẳng lặng nhìn nàng: “Nương nương còn nhớ thần sao?”

Lạc Vi khép lại ống tay áo rộng của triều phục, tùy ý mở miệng lừa hắn: “Đương nhiên rồi, lúc nãy không nói gì, là không muốn vì ta mà khiến huynh và Thái sư mâu thuẫn sâu hơn thôi. Tam ca ca thứ lỗi.”

Khóe môi Diệp Đình Yến khẽ cong, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Nương nương quá lời rồi. Lại nói, vẫn là thần phải tạ ơn nương nương mới phải. Nếu không nhờ lòng tốt của nương nương, mượn cái cớ chuyển bình phong đến để Kim Thiên Vệ đứng bên cạnh thần thì sao thần có cơ hội phá vỡ cục diện vừa rồi? Nếu như mang theo dấu ấn nô lệ đó, sau này ở Quỳnh Đình, ắt hẳn thần nửa bước khó đi. Đa tạ nương nương cho thần cơ hội để bày tỏ tấm lòng son.”

Lạc Vi liếc mắt nhìn hắn, nói đầy ẩn ý: “Tự ngươi nắm bắt được, không cần đa tạ.”

Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Ngươi gặp ta ở giữa đường, là muốn cầu chuyện này?”

Diệp Đình Yến nói: “Thần và nương nương đã nhiều năm không gặp, không tìm được cơ hội khác nên mới đụng phải phượng giá, nương nương thứ lỗi.”

Quả nhiên là người này muốn gặp nàng.

Nhưng nàng hỏi gì hắn cũng chỉ trả lời đó, không chịu nói thêm câu nào khác, khiến nàng có chút tò mò.



Lạc Vi nghiêng người về phía hắn, cố ý nói: “Tam ca ca vừa nói là cố nhân, sao bây giờ lại coi ta như người xa lạ vậy? Ta cũng không xưng bản cung ở trước mặt huynh, hà tất cứ mở miệng là xưng “thần”. Vả lại đã nhiều năm huynh không đến Biện Đô, ta nghĩ huynh sớm đã quên sạch chuyện thời niên thiếu ở Biện Đô rồi.”

Giọng điệu Diệp Đình Yến trì trệ, mang theo chút nghiêm túc: “Đương nhiên là thần không quên, không biết nương nương còn nhớ bao nhiêu?”

Lạc Vi nói: “Đương nhiên ta đều nhớ hết.”

Diệp Đình Yến đáp: “Đó là vinh hạnh của thần.”

Một chữ cuối cùng hắn không kiềm chế được, hơi run run. Lạc Vi nhớ.

Tuy rằng chuyện nàng ghi nhớ trong lòng không phải chuyện xưa, nhưng rõ ràng Diệp Đình Yến vẫn chưa quên nàng. Đã như vậy, nàng không ngại theo lời hắn nói, có lẽ còn có thể lợi dụng một chút.

Thủ đoạn lá mặt lá trái, hiện giờ nàng đã cầu được ước thấy rồi.

Lạc Vi nghĩ vậy, tiếp tục nói: “Tam ca ca…”

Không ngờ Diệp Đình Yến lại đột ngột ngắt lời nàng: “Nương nương vẫn đừng nên gọi thần như vậy.”

Rõ ràng vừa rồi hắn còn lưu luyến tình nghĩa xưa, muốn cùng nàng ôn chuyện cũ. Không biết nàng đã nói sai câu nào khiến hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy?

Lạc Vi mất kiên nhẫn, lòng biết không thể ở một mình với hắn lâu nên xoay người đi về phía cửa điện. Đi được vài bước thì dừng lại, không hề quay đầu nói tiếp: “Trước kia bản cung và Diệp đại nhân gặp nhau, cả hai vẫn là thiếu niên. Bây giờ đã xa cách nhiều năm, cảnh còn người mất, Diệp đại nhân nói đến tình nghĩa xưa, bản cung thật sự muốn quan tâm… Mấy năm nay, đại nhân đã thay đổi thế nào?”

Diệp Đình Yến nhìn bóng lưng nàng, hai tay nắm chặt vạt áo, mu bàn tay nổi gân xanh nhàn nhạt, không hề buông lỏng khắc nào.

Nhưng hắn vẫn điềm đạm nói: “Thiếu niên trưởng thành tự nhiên sẽ thay đổi. Bao năm qua thần tòng tục phù trầm, dữ thời phủ ngưỡng(3)[2]… Không biết có còn phải người nương nương từng quen biết hay không.”

(3)Tòng tục phù trầm, dữ thời phủ ngưỡng: nghĩa là nước chảy bèo trôi, theo biến đổi của thói đời mà thay đổi để thích nghi với thời đại.

Lạc Vi ngừng lại, không nói tiếp nữa, chỉ đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Không biết ngoài trời đã mưa phùn lất phất từ lúc nào.

“Cũng may lúc chúng ta đến không có mưa, nếu không vết thương trên vai đại nhân lại phải chịu đau thêm rồi.”

Không biết sao mà không thấy Yên La ở ngoài cửa. Một cung nhân khác đi lấy dù nên Lạc Vi đứng dưới mái hiên chờ một hồi. Nàng nhìn màn mưa, thuận miệng đọc: “Ngã tồ Đông Sơn, thao thao bất quy. Ngã lai tự đông, linh vũ kỳ mông(4)… Rõ ràng là mùa xuân, sao thời tiết thay đổi thất thường như vậy?”

(4)Dịch: Ta đi đánh giặc ở Đông Sơn, lâu rồi vẫn chưa trở về nhà, ta từ phía đông trờ về, đường về mưa rơi lác đác. (Nguồn tham khảo: thivien.net)

Cung nhân tìm được một chiếc dù giấy dầu, cùng Lạc Vi bước vào trong màn mưa, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Diệp Đình Yến một mình dựa vào trên trường kỷ, cuối cùng vẻ mặt cũng hơi thất thần.

Hắn lẩm bẩm tiếp lời, tự mình nói với mình: “Ba năm qua ta cũng chưa từng gặp chính mình…Thân kết kỳ ly, cửu thập kỳ nghi. Kỳ tân khổng gia, kỳ cựu như hà(5)?” [3]

(5)Dịch: Ân cần mẹ thắt lưng cho, nghi lễ nhiều đến chín mười thứ. Những quân sĩ trở về mới lập gia đình rất vui. Còn những quân sĩ trước đó đã có gia đình rồi, nay vợ chồng cũng gặp nhau thì hạnh phúc biết nhường nào. (Nguồn tham khảo: thivien.net)

Hắn đọc xong, có chút tự giễu khẽ cười một tiếng, nhìn vào khoảng không trước mặt, tựa hồ đang hỏi chính mình: “Nương nương gặp mưa phùn đọc《Đông Sơn》, nhưng có nhớ tới cố nhân đã xa?”



Không ai trả lời.

Đáp lại hắn chỉ có tiếng hô hoán vội vã truyền đến từ trong màn mưa.

“Nương nương, xảy ra chuyện rồi –“

Hoàng hậu vẫn chưa đi xa, hắn nghe thấy giọng nói trầm tĩnh “Có chuyện gì” trong mưa phùn.

Diệp Đình Yến nhướng lông mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.