Lạc Vi đi dọc theo hành lang dưới mái hiên.
Nơi Diệp Đình Yến đang ở vốn là một cung điện sạch sẽ trong Tây Viên, nhưng trước điện vì lâu rồi không có người chăm sóc nên đã hoang vu điêu tàn từ lâu. Mưa phùn rơi xuống trộn lẫn bùn đất nhất định sẽ thấm bẩn váy nàng.
Nếu như váy nàng dính bùn, sao nàng có thể quay lại Điểm Hồng Đài để tiếp nhận mọi người bái kiến đây?
Lạc Vi bất đắc dĩ, đành phải sai người đi gọi kiệu đến. Chẳng ngờ người được phái đi chỉ mới đi được mấy bước, trước cửa đã có một tên tiểu hoàng môn đội mưa chạy đến, nhào tới quỳ dưới chân nàng: “Nương nương, xảy ra chuyện rồi –“
Lạc Vi cúi đầu, thấy là đồ đệ của Lưu Hi.
Lưu Hi tính tình ngay thẳng, đồ đệ ông dạy dỗ cũng coi như là điềm tĩnh, rất hiếm khi có người hoảng hốt chạy đến ngự tiền như tên này.
Lòng nàng trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”
Tên tiểu hoàng môn thở hổn hển nói: “Vừa rồi Lục thị vệ phụng mệnh đến bữa tiệc tìm bằng hữu của Diệp đại nhân. Sau đó ngài ấy cùng toàn bộ Kim Thiên Vệ đưa vị đại nhân đó đến Tây Viên. Ai mà ngờ tự nhiên trời đổ mưa, đường đi mù mịt, không xác định rõ phương hướng nên mọi người đi nhầm đường, đụng phải…”
Hắn nuốt nước bọt, run run rẩy rẩy nói tiếp: “Đụng phải một cung nhân đang hồn bay phách lạc trong Tây Viên. Cung nhân đó vô cùng sợ hãi, ăn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-duong/2766204/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.