Chương trước
Chương sau
Nhậm Tinh Vũ bật cười: “Tôi đùa đấy.”
Cố Tiểu Khả cạn lời, có thể là Đao Đao gần đây mang đến cho Nhâm Tinh Vũ đả kích quá lớn, làm cho anh ta cũng có chút thần trí không rõ.
“Lên Thanh Hoa gì chứ, nó giỏi lắm cũng chỉ có thể làm cộng trừ ba con số thôi.”
Nhậm Tinh Vũ tiếp tục ngây thơ: “Hả?”
Cố Tiểu Khả nói tiếp những lời bị anh ta làm gián đoạn khi nãy, “Đao Đao cái gì cũng tốt, chỉ là hơi có chút bá đạo.”
“Các bạn cùng lớp phải lắng nghe nó, bởi vì không vâng lời sẽ bị đánh.”
Ai ngờ Nhâm Tinh Vũ ngay sau đó nói, “Đúng vậy, ngay cả tôi không nghe lời nó, cũng sẽ bị đánh…”
Cố Tiểu Khả: “…”
Vấn đề là khi anh nói như vậy, anh có thể đừng bày ra cái vẻ mặt vui mừng như thế được hay không, cảm giác nó rất là biến thái luôn đó.
Nói thì nói thế, chứ Nhâm Tinh Vũ vẫn có chút lo lắng hỏi: “Không làm cún nhà người khác bị thương chứ?”
Cố Tiểu Khả lắc đầu, “Cái này thì không, nó chỉ là có chút hung dữ, cũng không thật sự đánh nhau với bạn học.”
Nhâm Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng gõ vào trán Đao Đao, dặn dò nó: “Sau này không được đi uy hiếp muốn đánh bạn học khác, biết không?”
Đao Đao gật gật đầu, [Biết rồi mà——]
Cố Tiểu Khả tiếp tục nói với Nhậm Tinh Vũ: “Hiện tại Đao Đao đã nắm vững kỹ năng sống cơ bản, bây giờ nó đang học ngữ văn và toán học đơn giản, sau này còn có thể học thêm nhiều kỹ năng chuyên nghiệp hơn, ví dụ như hỗ trợ tuần tra an ninh, tham gia duy trì trật tự chung cư v.v…”
“Đao Đao rất có thiên phú và cũng có hứng thú ở phương diện này, tương lai nói không chừng có thể tìm được một công việc tốt để giúp đỡ gia đình.”
“Cô nói gì cơ!!!????” Nhâm Tinh Vũ hai mắt trừng to như chuông đồng, một dáng vẻ không thể tin được, trông mặt rất là ngốc.
Đao Đao vốn đang ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt viết đầy sự kiêu ngạo, kết quả lại bị con sen nhà mình không ngừng làm tụt lùi thành tích, biểu hiện như là một bao cát không có kiến thức, tiểu khả ái vụng trộm trợn trắng mắt, ở chỗ cô giáo không nhìn thấy, đạp lên bắp chân chủ nhân.
Nhậm Tinh Vũ: “Ui!”
Anh ta xoa xoa bắp chân mình, không để ý tới Đao Đao, mà hỏi Cố Tiểu Khả: “Vừa rồi cô nói bây giờ Đao Đao đang học cái gì cơ?”
Cố Tiểu Khả vẻ mặt bình tĩnh, “Ngữ văn và Toán học.”
Nhâm Tinh Vũ xoa xoa lỗ tai, “Có ý gì vậy? Chẳng lẽ Đao Đao nhà chúng tôi thật sự muốn thi vào Thanh Hoa thật à!?”
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô mím môi, hỏi anh ta: “Nội dung học tập hàng ngày của cún con tôi đều viết vào nhật ký, xin hỏi có phải đã lâu lắm rồi anh không quan tâm đến việc học tập của Đao Đao hay không?”
“……” Nhâm Tinh Vũ á khẩu không nói nên lời, anh ta đúng là lâu lắm rồi không đọc nhật ký của cún con.
Đao Đao thấy chủ nhân trầm mặc, vội vàng giúp anh ta giải thích: [Cô giáo, chủ nhân mỗi ngày đều làm việc rất vất vả, thường xuyên rất khuya mới về nhà, ăn cơm mà cũng có thể ngủ gật, cậu ấy quá mệt mỏi, cho nên mới không xem kỹ nhật ký của tui á.]
Cố Tiểu Khả xoa xoa đỉnh đầu tiểu khả ái, cười giải thích với Nhâm Tinh Vũ: “Môn Ngữ văn chủ yếu dạy cho cún con một ít ngôn ngữ đơn giản của con người, thuận tiện cho chúng nghe hiểu lời nói của chúng ta.”
“Môn Toán thì trước mắt đã học xong mấy con số từ 1-10, nếu anh có hứng thú có thể kiểm tra Đao Đao xem nó học tập như thế nào.”
Nhậm Tinh Vũ lại hoài nghi sâu sắc về bản thân.
Quả nhiên là bởi vì kiến thức của mình quá hẹp, chứ không phải thế giới này quá huyền huyễn sao?
Nhâm Tinh Vũ không tin, ngay tại chỗ hỏi Đao Đao mấy số, phát hiện nó không chỉ nghe hiểu, còn có thể đọc, còn có thể tìm ra con số chính xác từ trong một đống số lộn xộn đó.
Biết về Đao Đao càng ngày càng nhiều, Nhâm Tinh Vũ miệng cũng mở càng lúc càng lớn.
Cuối cùng anh ta thở dài, hơi lắc đầu cảm khái: “Bây giờ tôi thực sự tin lời cô giáo nói rồi, cô nói rằng Đao Đao có chỉ số IQ cao như một đứa trẻ 7 tuổi, nó thực sự quá lợi hại!”
Vành tai Đao Đao không ngừng động đậy, đuôi lắc lư qua lại như cánh quạt.
Năng lực thích ứng của Nhâm Tinh Vũ rất tốt, vẻ mặt háo hức hỏi Cố Tiểu Khả: “Cô giáo, nói như vậy, chỉ cần Đao Đao học thêm một thời gian, nó có thể nghe hiểu tôi đang nói cái gì, đúng không?”
Cố Tiểu Khả mỉm cười gật đầu, “Trên lý thuyết là như vậy.”
“Mẹ ơi! Thật tuyệt vời!” Nhâm Tinh Vũ hưng phấn nhảy dựng lên, cười như một tên ngốc, “Quả nhiên mình đang nuôi một con cún yêu! Mẹ ơi!”
Sau đó, anh ta dường như đột nhiên nhớ ra một cái gì đó, cúi đầu nhìn Đao Đao, nghiêm túc nói với nó: “Câu nói tục này mày không được học.”
Cố Tiểu Khả có chút buồn cười, hỏi Nhậm Tinh Vũ: “Anh ở chung với Đao Đao có chỗ nào cần tôi hòa giải hay không, nếu có nhu cầu, xin cứ việc đưa ra.”
Nhâm Tinh Vũ suy nghĩ một chút, “Chúng tôi hình như không có mâu thuẫn… gì? Bình thường nếu xảy ra mâu thuẫn thì trực tiếp cãi nhau hoặc đánh nhau.”
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô quay đầu lại và hỏi Đao Đao: “Còn cậu thì sao?”
Đao Đao nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, [Chủ nhân cứ như vậy rất tốt, có chút ngốc nghếch, rất tốt.]
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô không phiên dịch lời này cho Nhâm Tinh Vũ nghe, miễn cho dẫn đến mâu thuẫn gia đình.
Trước khi ra về, Cố Tiểu Khả lấy một tấm thiệp từ trong túi ra, nói với Nhậm Tinh Vũ: “Tôi có nói, chờ đến khi cuộc thăm quan gia đình kết thúc, sẽ tặng cho anh một món quà nhỏ, hy vọng anh và Đao Đao có thể càng thêm thân thiết yêu thương nhau.”
“Tặng quà làm gì, ngại lắm…” Nhâm Tinh Vũ tuy rằng ngoài miệng khách sáo nói như vậy, nhưng cổ lại duỗi dài, tò mò hỏi Cố Tiểu Khả: “Cô giáo, cô định tặng tôi cái gì vậy?”
Cố Tiểu Khả lấy bút ký ra, cười trả lời: “Tặng anh và Đao Đao mỗi người ba câu.”
“Hả?” Nhâm Tinh Vũ đã không nhớ được hôm nay mình rốt cuộc đã đứng hình mấy lần, “Có ý gì vậy?”
Cố Tiểu Khả kiên nhẫn giải thích cho anh ta: “Trước đây tôi đã nói, tôi chuyên nghiên cứu về hành vi động vật, cũng có chút hiểu biết và do đó tôi có thể hiểu rõ suy nghĩ của loài chó, ý nghĩa hành vi và cách cư xử của chúng hơn những người bình thường.”
“Cho nên anh có thể nói ba câu với Đao Đao, tôi dùng phương thức giao tiếp của loài chó, giúp cho nó hiểu.”
“Mà Đao Đao cũng có thể nói với anh ba câu, tôi tận lực lý giải ý của nó, sau đó truyền đạt lại cho anh nghe.”
“Đơn giản mà nói, tôi làm phiên dịch, anh có thể nói ba câu với Đao Đao.”
“Thật sao?” Nhâm Tinh Vũ ánh mắt sáng lên, “Thật sự có thể đối thoại với nó sao!?”
Cố Tiểu Khả gật đầu.
“Vậy thì quá tuyệt rồi.” Nhâm Tinh Vũ kích động đến mức xoay vòng tại chỗ, lúc thì sờ sờ cằm, lúc thì gãi gãi tóc, suy nghĩ khá khổ sở, “Tôi nghĩ xem tôi nên nói gì nhỉ…”
“Câu thứ nhất.” Nhậm Tinh Vũ đột nhiên xoay người, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xin hãy nói cho Đao Đao, tôi thích nó lắm, thích rất nhiều, vô cùng yêu thích, thích nhất trên thế giới!”
Ánh mắt Cố Tiểu Khả dịu lại, mỉm cười, liên tục phiên dịch cho Đao Đao nghe một lượt.
Nam tử hán Đao Đao sau khi nghe xong ánh mắt ướt sũng, mãnh liệt xông tới, nhảy lên muốn bò lên người chủ nhân nhà mình, vừa bò vừa vẫy cái đuôi qua lại.
“Ôi trời, nó thật sự nghe hiểu rồi này!” Nhâm Tinh Vũ vô cùng mừng rỡ, khom người ôm lấy tiểu khả ái, hôn liên tục lên mặt nó, “Nó thật sự hiểu rồi!!!”
Nhâm Tinh Vũ suy nghĩ một chút, lại nói: “Câu thứ hai, tôi muốn nói cho Đao Đao biết, mặc kệ tương lai phát sinh cái gì, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nó!”
Ánh mắt Cố Tiểu Khả lóe lên, cảm giác những lời này của con sen giống như có ý kiến khác, sau khi cô phiên dịch, vẻ mặt Đao Đao là đương nhiên, quay đầu không ngừng liếm cằm và hai má Nhâm Tinh Vũ, làm anh ta ngứa đến mức cười ha ha.
Cố Tiểu Cũng không nhịn được, hỏi thêm một câu: “Anh cố ý nói những lời này, là bởi vì trước kia từng vứt bỏ ai sao?”
Nhâm Tinh Vũ ôm cún ngồi trên sô pha đối diện Cố Tiểu Khả, thở dài.
“Tháng 6 năm ngoái tôi từng nuôi một chú Husky, tên là Đô Đô, nó đi tiểu vào thùng gạo của tôi, tôi tức giận chỉ vào cửa lớn mắng nó hai câu, còn nói nó cút đi.”
“Khi đó tôi tức giận quá nên nói nặng lời mà không để ý, không ngờ Đô Đô lại thật sự nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà, bỏ đi luôn.”
“Tôi đã đi tìm thật lâu thật lâu, vẫn không tìm được, trong lòng rất bất an, luôn luôn nghĩ nó đã bị bọn trộm chó bắt đi rồi.”
“Khoảng thời gian đó tôi rất buồn, cũng rất tự trách, trong nhà bạn tôi vừa vặn sinh một đàn Husky, cậu ấy tặng tôi một con, muốn dời đi lực chú ý của tôi.”
“Nó chính là Đao Đao, tên này cũng rất nghịch ngợm, Husky chắc chắn sẽ nghịch ngợm, nhưng Đao Đao tính tình nóng nảy lại hay nhảy tới nhảy lui, tôi mắng nó nó còn hung dữ hơn cả tôi, sẽ mắng nhau với tôi, hai chúng tôi thường xuyên cãi nhau, dù sao cũng nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì, sau khi cãi nhau xong tức giận cũng tan, nên làm gì làm gì, cũng không giận dai.”
Cố Tiểu Khả đối với mỗi một chú Husky đều rất đê ý tới, vội vàng hỏi: “Lúc Đô Đô rời khỏi nhà bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng năm tháng.”
Cố Tiểu Khả nhớ tới hai sợi lông chó mà đội trưởng Lưu từng cho mình xem qua, tuổi tác miễn cưỡng đối xứng nên để lại càng ý thêm vài phần.
“Anh còn giữ lại đồ chơi Đô Đô đã từng chơi không?”
“Có, tôi cất hết vào một cái hộp.”
Nhâm Tinh Vũ đứng dậy bưng cái hộp đặt lên bàn trà, Cố Tiểu Khả cầm lấy ngửi ngửi, nhớ kỹ mùi hương của Đô Đô.
Sau đó, cô hỏi: “Nếu có cơ hội tìm lại được Đô Đô, anh có muốn tiếp tục nuôi nó không?”
“Tất nhiên là có!” Nhâm Tinh Vũ không chút do dự trả lời: “Có nó làm bạn thì Đao Đao sẽ không cô đơn, lúc trước nó quá cô đơn, mỗi ngày tôi đi làm nó đều đi theo tôi, nhốt nó ở nhà nó sẽ gào thét thảm thiết, tôi cũng không thể mang nó đến công ty, đành phải nhẫn tâm nhốt nó ở nhà, kết quả Đô Đô tính tình không tốt, cố ý tè bậy ở trong thùng gạo của tôi, sau đó tôi mới hung dữ với nó.”
Cố Tiểu Khả gật đầu: “Được rồi, nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm Đô Đô về.”
“Được, vậy cảm ơn cô giáo trước.”
Nhâm Tinh Vũ lại thở dài, biểu tình rất đau khổ, Đao Đao liếm liếm hai má anh ta, muốn anh ta một lần nữa lấy lại tinh thần.
Nhâm Tinh Vũ nâng khóe miệng cười cười, nói với Cố Tiểu Khả: “Câu thứ ba, có thể nói với Đao Đao, buổi sáng khi gọi tôi dậy đừng có lấy mông ngồi lên mặt tôi được không?”
Cố Tiểu Khả nhịn cười sau khi dịch những lời này, Đao Đao tiểu khả ái vụng trộm trợn trắng mắt.
Sau đó tên nhóc kia cũng nói ba câu với con sen nhà mình, lần lượt là ——
[Đao Đao cũng thích chủ nhân nhất! Thích nhất trên thế giới!]
Nhâm Tinh Vũ cảm động ôm cún xoay vòng, cười như một người bị ngốc.
Câu thứ hai là —— [Chủ nhân mỗi ngày sau khi về nhà, anh có thể rửa sạch chân trước không? Quả thực là thúi chết tui rồi!]
Cố Tiểu Khả: “…”
Vẻ mặt cô xấu hổ phiên dịch những lời này, sau đó nhìn Nhâm Tinh Vũ vẻ mặt xấu hổ nhìn lại mình.
Bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, Đao Đao nói câu thứ ba: “Ngao ô ô gâu gâu!”
Cố Tiểu Khả nhìn tiểu khả ái vài lần, hỏi nó: “Em xác định muốn dạy anh ấy câu cẩu ngữ này không?”
Đao Đao vẻ mặt kiên định gật gật đầu, vẻ mặt thành khẩn mà nghiêm túc: “Anh ấy nhất định phải học, nếu không tui sẽ bị tên này làm cho tức chết.]
Cố Tiểu Khả nhịn cười, nhìn lướt qua tấm thiệp viết ra một đoạn, đưa cho Nhâm Tinh Vũ sau đó xách túi xách cáo từ rời đi.
Chỉ thấy trên tấm thiệp viết ——
Mỗi khi Đao Đao phát ra thanh âm [Ngao ô ô gâu gâu], chính là đang làm nũng với anh, nói cho anh biết biết:
[Heo lười nên dậy rồi! Anh sẽ trễ giờ làm đấy!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.