Nhâm Tinh Vũ nhìn nhắc nhở trên điện thoại di động, quay đầu lại nhìn Đao Đao đang gấp gáp quét dọn vệ sinh, cả người như bị sét đánh.
“Đao Đao, mày nhìn tao.” Nhậm Tinh Vũ ném điện thoại di động vào sofa, vèo một cái đến nâng hai chân nhỏ của Đao Đao lên, kề sát vào khuôn mặt đầy lông của nó, nhìn thẳng vào đôi mắt to màu xanh biếc của tiểu khả ái, nghiêm túc hỏi nó: “Mày thành thật nói cho tao biết, mày có phải chó thành tinh hay không!?”
“Mày có phải là cẩu yêu hạ phàm đến báo ân tao hay không? Nói đi, phải không!”
Đao Đao vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lang tặc mà sắc bén, thanh thúy kêu lên: “… Gâu.” [Nghĩ đẹp ghê.]
Nhâm Tinh Vũ gắt gao nhìn chằm chằm chú cún nhà mình hơn mười giây, cuối cùng không bệnh mà chết, còn bị tiểu khả ái ném một cái khăn mặt ở bên chân.
Đao Đao ra lệnh cho con sen: “Gâu Gâu!” [Mau đi lau bàn đi!]
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Chín giờ rưỡi sáng, Cố Tiểu Khả đúng giờ đến ngoài cửa nhà Đao Đao.
Nhâm Tinh Vũ nằm liệt trên sô pha thở hổn hển, từ 5 giờ sáng thức dậy cho đến vừa rồi, anh ta vẫn ra sức quét dọn vệ sinh.
Mấu chốt là còn không thể lười biếng, hơi ngồi nghỉ ngơi một tí đã bị chú chó nhà mình khinh bỉ.
Nó không chỉ khinh bỉ, mà còn bay lên một cú đá vào bắp chân Nhâm Tinh Vũ, để anh ta tiếp tục làm việc, mặt bàn phải lau không còn một hạt bụi nào.
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Biết thì nói mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cung-toan-tieu-khu-deu-la-co-so-ngam-cua-toi/1066102/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.