Khang Đằng:
Anh làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên như vậy ╥﹏╥
Thật xin lỗi, em cũng không biết tại sao, đọc xong thư của anh liền không ngừng mà muốn nói với anh lời xin lỗi.
Em không biết đã xảy ra chuyện gì với anh, thế nhưng nhất định rất gian nan, nhưng với tính cách của anh chắc chắn sẽ không nói cho em, en nên làm gì? Em có thể giúp đỡ gì không?
Em là người vô cùng vô dụng, thế nhưng em cũng rất muốn nỗ lực vì anh làm chút gì đó.
Khi anh nói coi em là người bạn duy nhất, em vui lắm suýt hô thành tiếng.
Anh tốt như vậy, ông trời định không nỡ lòng bắt nạt anh đâu!
Em biết có lẽ anh sẽ không nói cho em biết trong nhà anh xảy ra chuyện gì, thật ra những gì anh muốn nói hoàn toàn có thể nói cho em, em thật sự rất muốn chia sẻ những việc không vui đó với anh..
Không phải nói chia sẻ đau khổ với người khác, nỗi đau khổ sẽ vơi nửa sao? Vậy anh cho em đi, cho em nhiều một chút, em cả ngày không tim không phổi, cái gì cũng không ảnh hưởng được em!
Em cực kì khó chịu, giá mà em có thể ở bên cạnh anh an ủi anh thì tốt rồi.
Đáng ra là hôm qua nên hồi âm cho anh, nhưng bởi vì ít chuyện làm trễ nãi.
Đọc đến đoạn anh phải đi vay tiền họ hàng, em khó chịu đến mức muốn tiến vào trong chăn khóc, anh trong lòng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cua-te-nhac-tu/1974012/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.