Tề Nhạc Tư:
Anh không biết phải nói như thế nào mới có thể diễn tả nỗi khiếp sợ và cảm tạ của anh.
Em nói một chút xem em tại sao ngốc như vậy, bởi vì một câu nói của người xa lạ nơi phương xa liền ngốc nghếch mà đem nhiều tiền như vậy nhét vào trong phong thư gửi đến đây, em không sợ anh là một tên lừa gạt sao?
Em nói thật đi, số tiền lẻ đó có phải là tiền tiêu vặt của em hay không?
Thời điểm mở phong thư ra anh thật sự kinh ngạc nhìn đồ vật trước mắt không biết phải làm sao.
Em nói anh coi em là người bạn duy nhất, cho nên, thật sự không hy vọng em bởi vì chuyện của anh mà có áp lực, nhưng không nghĩ tới, anh đã làm ảnh hưởng đến em.
Trong khi đó anh hi vọng giữa chúng ta có thể càng thuần túy một chút, chính bởi vì như vậy, thật lòng anh cũng vui vẻ nhận sự trợ giúp về kinh tế của em, huống chi em cũng không làm ra tiền, thậm chí vì giúp anh còn lừa mẹ em.
Anh vô cùng hổ thẹn.
Hổ thẹn đến mức khi đang viết phong thư này cảm thấy không có mặt mũi đối mặt với em.
Nhưng cùng lúc, anh cũng chân thành từ trong trái tim thực lòng vô cùng cảm ơn em.
Nói thật anh không quá muốn chính thức nói lời cảm ơn như này, lập tức đem quan hệ của chúng ta kéo ra rất xa, giống như đột nhiên trờ nên xa lạ vậy, nhưng nếu anh không nói, sẽ không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cua-te-nhac-tu/1974008/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.