Ngày mùng 2 tháng 9 năm 2006
Với tôi mà nói, chữ "mới" này có vô số hàm nghĩa, nó tràn đầy sức sống.
Tôi lại một lần nữa đi đến thành phố này, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng sáp nhập vào nó.
Tôi biết, loại cảm giác gần gũi quen thuộc này là bởi vì có một người sống ở nơi đây, bởi vì người đó, cho nên tất cả những gì liên quan đến em đều trở nên đáng yêu.
Đi học, tôi không ngờ mình lại đơn giản ổn thỏa mà tiến vào vườn trường đại học như vậy.
Không có ai biết quá khứ của tôi như thế nào, cũng không ai quan tâm.
Tất cả mọi người đắm chìm trong đề tài liên quan đến chữ "Mới" của họ, tôi thờ ơ lạnh nhạt, tự đắc.
Trường học cách nhà Tề Nhạc Tư một đoạn, nhưng cũng không sao, cách xe bus chạy 40 phút, tôi có thể có thể nhìn ngắm phong cảnh xa lạ cả chặng đường xe đi qua, dù cho thành phố cũng không có phong cảnh gì.
Cũng không phải thành phố này thật sự không có phong cảnh gì, ở giây phút người kia xuất hiện phút chốc nó có thể trở thành Thánh địa hiếm thấy trên thế gian.
Tất cả đều là vì người ấy.
Tôi không có chấp niệm gì, bao gồm cả ái tình.
Tôi là người ngay cả cuộc sống là gì cũng không hiểu rõ, càng khỏi nói đến tình yêu, tôi không chờ mong, cũng không hy vọng xa vời, lại càng không dự định cố gắng theo đuổi.
Vô luận chuyện gì, dừng lại ở giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-cua-te-nhac-tu/1973962/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.