Ăn xong bữa cơm tiểu niên, Vân Thanh Từ thong dong đi về phòng của mình, cành mai trong vườn mọc vươn vào hành lang một đoạn, Vân Thanh Từ dừng chân ngắm một lát.
Y rất ít khi có cảm giác trái tim và tâm hồn đều thoải mái như vậy, không có mục đích, không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì hết.
Cả người giống như bị ném lên mây, từ trong ra ngoài đều lười biếng.
Thật ra yên ổn làm một công tử quần là áo lượt, cũng là một chuyện vui.
Phía trước có một góc vạt áo lướt qua, là bóng của Vân tướng, ông không ở nhà chính nghỉ ngơi, không biết bây giờ muốn đi đâu.
Vân Thanh Từ đảo mắt, lén lút đi theo.
Vân tướng bên cạnh không mang theo người, ông tiến vào một từ đường nhỏ trong phủ, Vân Thanh Từ dừng bước đứng ở bên ngoài, trong lòng đã hiểu.
Có mùi hương bay vào chóp mũi Vân Thanh Từ, có lẽ Vân tướng thắp hương dây, chốc sau, Vân Thanh Từ nghe thấy giọng của cha mình.
"Đứa con Tiểu Từ này cuối cùng cũng chịu thân thiết với ta rồi."
"Hôm nay chúng ta còn ăn cơm tiểu niên với nhau, thằng bé cũng thật là khéo, sủi cảo gói còn đẹp hơn cả ta."
"Trước đây ta đã rất lo lắng cho nó... Ở cùng một chỗ với loại người như Trương Thạch Tuyết, mấy năm nay, nó càng ngày càng không giống trước đây, đừng nói là bệ hạ, ta nghe cũng kinh hồn bạt vía."
"Nàng biết không, triều đình có rất nhiều người thấy quan hệ cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-buong-binh-da-nghi-thong-suot/2559429/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.