Chương trước
Chương sau
Mã Lê Thanh đối với con thỏ đang cáu giận trong lòng mình thì nổi niềm hứng thú, mới chỉ hôn mà nữ nhân này đã phản ứng dữ dội như thế, thử hỏi nếu được ôm ấp hay làm quá hơn thế thì Tuệ San còn đáng yêu tới mức nào – Mã Lê Thanh thầm nghĩ trong đầu. Tuệ San là một vũ công chuyên nghiệp, cơ thể nữ nhân dĩ nhiên luôn mềm mại và mọi bộ phận cũng rất vừa phải, cá tính cô luôn trỗi dậy mạnh mẽ khi đối diện với Lê Thanh cũng là một điểm để hắn quyến luyến cô nhiều hơn
Nam nhân rờ tay vào vành cổ bầm lên của Tuệ San, đánh trống lảng:
- Là do căn phòng đó rất quan trọng, không bao giờ để người ngoài vào... tôi có quá tay vì bất ngờ và sợ hãi, em sẽ hiểu giới tài phiệt này luôn cần một nơi cẩn trọng như thế để nương náu mọi điều tốt xấu của doanh nghiệp mình. Tôi xin lỗi, Tuệ San
Mã Lê Thanh đặt cô ngồi lên chiếc bàn kê sát tường, mặt bàn ngồi cũng rất ngắn nên tên biến thái này không khó để ép chặt cơ thể cô trong vòng tay mình, chân hắn chen giữa đùi non còn hai cánh tay lực lưỡng kia thì như hai gọng kìm chống hai bên khiến Tuệ San không thể chạy đi. Cô đành thỏa hiệp mà đáp lại tử tế, có sự nhắc nhở nghiêm khắc:
- Không sao, phiền anh tránh ra... cũng mong anh đừng bao giờ tự tiện như hành động vừa rồi
Đổi lại thì Mã Lê Thanh bỗng cười lớn, hắn cúi xuống thấp để vừa vặn đối diện với Tuệ San, thách thức:
- Tuệ San, tôi từng nói... tôi là đang có hứng với em, em có thể suy nghĩ về lời đề nghị này? Hiện tại tôi không thể chờ đợi thêm nữa, mau trả lời đi... em có đồng ý không?
Nữ nhân cau mày, sao cô ghét cái thái độ của tên thiếu gia này quá, nữ nhân biết rằng mình cần lợi dụng tình cảm hắn dành cho cô nhưng những bước đầu cần gây được ấn tượng mạnh, tránh để Mã Lê Thanh nhanh chóng hết hứng. Tuệ San ngay tức khắc tát vào một bên má của Lê Thanh, hành động có vẻ nguy hiểm nhưng nếu diễn biến tiếp theo đúng như bước cô thầm tính thì cơ hội sẽ dài lâu hơn. Nữ nhân gằn:1
- Đồ điên, não anh là đầu tôm hay sao?
Ngay tức khắc Mã Lê Thanh lại bế văng Đàm Tuệ San xuống chiếc giường nệm ban nãy, hắn nằm đè lên cơ thể cô còn đương giãy giụa, vệt má đỏ nhẹ rồi ánh mắt hắn cũng căng thẳng, trầm mặc:
- Điên à? Em biết thế nào là điên? Để tôi cho em biết nhé...
Tuệ San trong thâm tâm biết mình đã có chút thành công, Mã Lê Thanh găm tay cô lên đỉnh đầu thật chặt còn khuôn mặt thì rúc xuống hõm cổ kia hít hà, đám đàn ông hay dạo đầu theo các bước như này sao? – nữ nhân thầm nghĩ rồi bấy giờ mới xuất chiêu cuối. Tuệ San rặn ra nước mắt ầng ậng rồi nói lớn:
- Mã Lê Thanh!!!...
Tiếng gọi đến chói tai khiến hắn cũng do dự ngừng lại, Tuệ San được đà xổ ra một tràng:
- Nếu hôm nay anh dám cưỡng đoạt tôi, từ nay trở đi đừng bao giờ chúng ta gặp lại nhau... 5 ngày sau bác gái trở về, lịch tập của Trân Nhi cũng sẽ còn trong 5 buổi nữa, kể từ sau tôi sẽ nghỉ tiệt, không dạy, không xuất hiện ở Mã gia bất cứ lần nào nữa. Anh bảo có hứng với tôi phải không? Ha, thứ anh có hứng là sắc d*c chứ gì... anh chỉ có hứng với tôi vì điều này phải không?
Lời cuối Tuệ San nói lớn như gồng hết sức mà hét vào tên vô sỉ trước mặt, không ngờ lại có hiệu nghiệm, Mã Lê Thanh mới đó mà ngừng lại, hắn không còn mạnh bạo như ban nãy mà khuôn mặt lại yếu mềm, đáp:
- Không... không phải vì sắc d*c
Đàm Tuệ San thừa cơ khóc lớn lên, nức nở:
- Mã Lê Thanh, tên khốn... Anh dám cưỡng đoạt tôi, thề rằng sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa... Hức hức... anh muốn lắm sao, thà rằng anh giết chết tôi đi, tên khốn Mã Lê Thanh
Bấy giờ hắn chuyển từ thế chủ động lại sang bị động mà kéo Tuệ San ngồi dậy, ôm ấp cô vào lòng rồi dỗ dành, có chút phiền não:
- Tôi... haizz... em nín đi, tôi chỉ muốn dọa em thôi... tôi đâu phải loại chỉ bóc bánh trả tiền mà có hứng với em để cưỡng đoạt em chứ... Đừng khóc nữa, Tuệ San
Nữ nhân nghe vậy liền an tâm đôi phần, cười khẩy nhẹ một cái rồi vẫn thút thít cho chân thật, Mã Lê Thanh ngay tức khắc với lấy khăn giấy trên đầu bàn mà lấm chấm mấy giọt nước mắt của nữ nhân, sửa soạn lại trang phục cho cô rồi chạy ra lấy chiếc áo khoác mỏng của mình, che chắn cho Tuệ San mà an ủi:1
- Tôi chỉ đe em một chút, nào dám làm chuyện xấu xa như thế... cô giáo Đàm, đừng khóc nữa nhé. Tôi là thích em thật, thích em nên mới động chạm em như thế nhưng tuyệt nhiên vì muốn trêu chọc để xem phản ứng nổi đóa đáng yêu ấy chứ không phải sẽ đè em ra mà cưỡng ép
Mã Lê Thanh càng nói càng lòi ra bản thân thật yếu mềm, hắn trông thế mà có tình cảm với Tuệ San thật, tên oắt này hơn cô 6 tuổi, lưng chừng 26 nên chưa trưởng thành hẳn, mới chỉ qua giai đoạn của đám trai lớn. Nam nhân thấy cô vẻ dịu đi, được đà nói thêm:
- Nếu có cưỡng ép em thì tôi sẽ lấy em làm vợ ngay, không để em thiệt
Tuệ San suýt phì cười nhưng phải diễn cho trót, cô giở giọng mè nheo mà lí sự:
- Anh... đồ vô sỉ... anh còn dám nói thế, tôi ghét anh... lần sau không đến đây nữa, tôi sẽ xin bác gái nghỉ dạy ngay, Trân Nhi có buồn chán tôi cũng kệ1
Mã Lê Thanh lại cuống quýt lên, hắn ủ ấp cơ thể cô trong lòng mình, xuống nước:
- Xin em đừng... tôi không thế nữa, Tuệ San, đừng nghỉ dạy... Trân Nhi sẽ nhớ em lắm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.