- Vậy có cách nào đặc trị căn bệnh này không? Đâu thể dựa mãi vào loại thuốc phiện kia được?... Lâu dài sẽ tổn hại tới chính sức khỏe của anh ấy
Dmitry thoáng nhìn qua cô rồi ngoảnh mặt đi, đưa tay ra bâng quơ đón vài bông tuyết lơ phơ rơi xuống, đáp:
- Serein, em quên mất “ngài Khuất” em từng tôn sùng đã làm gì với em sao? Hắn ta đã suýt hại em liệt mất một bên chân, định giam giữ em như một thứ đồ chơi bên cạnh mình. Hắn ta ích kỉ như thế và bắt ép em quay về Thành Đô, em cũng chấp nhận sao?
Tuệ San thở dài, cô ngồi bấu tay vào nhau, chờ đợi sự bóc mẽ của Dmitry, hệt như đứa em gái bị anh trai quở trách vậy. Hai năm qua có nhiều chuyện xảy đến, điểm nhấn có lẽ là đám cưới của Dmitry, anh đã có được hạnh phúc cho riêng mình, cô gọi người ta là chị dâu, hai người luôn có mối quan hệ thân thiết tốt đẹp. Tuệ San nghĩ vẩn vơ trong đầu, cuộc sống như hiện tại là bình yên nhưng thật lông bông, không có gia đình riêng, không có công việc ổn định lâu dài, không gắn bó với gốc gác của mình. Bất giác Dmitry cũng ngừng đi mấy lời quở trách nặng nề, chuyển sang im lặng từ nãy và bây giờ mới cất tiếng:
- Căn bệnh này càng dùng thuốc sẽ càng tệ hơn thôi, đây là bệnh liên quan đến tinh thần phát sinh ra, có lẽ sẽ chữa được... em biết anh ta cần gì nhất mà. Haizz, sắp tới anh sẽ đưa vợ con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/1894954/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.