Khuất Ngôn Chấn hỏi lại đầy tự ti, rất cần sự chắc chắn nên hắn đã lặp đi lặp lại điều mình nghi vấn mấy ngày nay rồi:
- Thật thế không? Tuệ San em sẽ toàn tâm toàn ý bên tôi ư? Chúng ta sẽ cùng về lại Thành Đô, cả bà ngoại em nữa, tôi hứa sẽ chữa trị cho bà thật cẩn thận, tôi không lừa dối em nữa... Em sẽ chịu chứ?
Tuệ San thoáng hốt hoảng, cô thầm thắc mắc trong hai năm qua Khuất Ngôn Chấn có vấn đề gì về sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của mình không... Hắn thay đổi quá nhanh, ở đây là biểu cảm và phản ứng của hắn, từ sự cuồng nộ đến nhẹ nhàng, từ những lời nói cao ngạo tới sự van xin thống thiết. Nữ nhân khẽ nhăn mày rồi rùng mình một cái, cô chắc chắn cần một cuộc nói chuyện riêng với A Nghiêm - trợ lý cốt cán của Ngôn Chấn. Sau cùng Tuệ San gật gù, cô nài nỉ hắn như dỗ dành một đứa trẻ, ngoắc ngón út vào bàn tay thô ráp của nam nhân, nhỏ nhẹ đáp:
- Em hứa mà... Em chịu theo anh... Ngôn Chấn, trong hai năm qua anh đã gặp phải những chuyện gì? Có biến cố nào sảy đến hay thay đổi gì không?
Khuất Ngôn Chấn bất giác bỏ đi loại biểu cảm nhu mì ban nãy, hắn đơ ra nhìn chằm chằm cô, Tuệ San bỗng dấy lên sự sợ hãi, cô thử vặn vẹo mình ngồi sang bên rồi nam nhân cũng chưa nói gì, hắn ngờ nghệch nhìn theo nữ nhân rồi độ 3-4 phút sau mới như "hoàn hồn", bối rối:
- Tuệ... Tuệ San? Em mới bảo cái gì ấy nhỉ? À, em dậy rồi, tôi vào để giúp em sửa soạn một lúc rồi chúng ta ra dùng bữa nhé...
Tuệ San nằm yên trong vòng tay Ngôn Chấn, cô vẫn chưa hết bàng hoàng, từ nãy tới giờ hắn như một con người khác vậy, tự biên tự diễn, tự thay đổi phong cách của bản thân rồi quay trở lại "chính mình", sao giống biểu hiện của căn bệnh đa nhân cách quá
Một lúc sau
Tuệ San nhân lúc Khuất Ngôn Chấn đang ngồi tiếp chuyện với bà ngoại thì kéo A Nghiêm vào phòng bếp, cô hỏi một cách thẳng thắn:
- Hai năm qua đã có chuyện gì xảy ra với ngài Khuất?
A Nghiêm bỗng giật mình, anh ta giáo giác nhìn xung quanh rồi không tự nhiên cho lắm, trả lời:
- Sao cô San lại hỏi tôi như thế? Có chuyện gì là sao chứ?... Ngài ấy vẫn... bình thường mà
Tuệ San không có nhiều thời gian, cô lập tức phản bác:
- Nếu anh không nói rõ, tôi sẽ bỏ đi suy nghĩ ban đầu, không về Thành Đô nữa, sống chết ở lại Moscow...
A Nghiêm liếc nhìn ra ngoài vị chủ tịch của mình, sau cùng thở dài mà gãi đầu, khoảng gần 1 năm sau khi Tuệ San bỏ đi thì Khuất Ngôn Chấn đã có những dấu hiệu lạ rồi, và đúng là hắn đã mắc bệnh thật.
A Nghiêm rút trong túi ra một tờ giấy nắn nót về tên loại thuốc, giờ cần uống, liều dùng mỗi ngày và lịch tái khám. Quan trọng hơn cả là hai loại dược phẩm Thuốc an thần và Morphine lại được kê liều rất thường xuyên, Tuệ San nhíu mày, hỏi:
- Ngài Khuất bị bệnh gì ư? Mau nói đi
A Nghiêm cũng đâu phải bác sĩ, anh chỉ thuật lại một cách mơ hồ rằng:
- Tôi không rõ lắm, chính chủ tịch cũng cố giấu... nghe loáng thoáng Chân Quả kể rằng ngài ấy mắc chứng "đa nhân cách" và suy giảm hệ thần kinh cùng các chức năng của não bộ? Việc này sảy đến do con người gặp một biến cố nhất định, ám ảnh họ, khiến họ sinh ra một "bản thể" mới để an ủi phần thân chính đang tổn thương... Bởi vậy ngài ấy cần đến lượng lớn thuốc an thần để cố định lại đầu óc và morphine để kích thích não bộ?... Haizz, tôi cũng không hiểu cho lắm nhưng Chân Quả dặn tôi phải nhắc chủ tịch dùng thuốc hàng ngày. Dạo này vì ở bên cô nên ngài ấy có lơ là đi, cũng không muốn dùng vì có tác dụng phụ... Cô đã thấy gì đó sao?
Tuệ San nghe theo cũng hiểu rõ, cô day tay lên trán rồi lầm bẩm:
- Chuyện quái quỷ gì thế này? Không thể nào chỉ vì việc tôi bỏ trốn mà Khuất Ngôn Chấn bị bệnh "tâm thần" vậy được... Công việc ở Thành Đô thế nào?
A Nghiêm nhún mình, khả quan đáp
- Tốt, tăng trưởng vẫn đều nhưng cô thấy đấy, chính tôi cũng không thích nghi kịp với loại bệnh mà chủ tịch đang mang trong mình mà... Có những hôm tôi qua biệt phủ Khuất gia, thấy ngài ấy ôm một cái lục bình rồi đứng đó trân trân, người làm cũng rúm ró xung quanh mà không biết cách giải quyết... Những lúc ấy sẽ cần một liều morphine để chủ tịch tỉnh táo lại, sau đó thì chủ tịch quên sạch, điềm tĩnh tới tập đoàn giải quyết công việc
Tuệ San nghe xong càng thêm hoang mang, sau cùng cả hai trở lại phòng khách, nữ nhân rụt rè ngồi bên cạnh Ngôn Chấn mà nói nhỏ:
- Anh có muốn đi dạo không? Chúng ta ra ngoài nhé?
Khuất Ngôn Chấn thoáng bất ngờ, hắn lập tức đồng ý rồi ngoan ngoãn theo cô xuống đường phố Moscow. Nữ nhân vừa đi vừa âm thầm quan sát biểu cảm của Khuất Ngôn Chấn, không giống với tên vô sỉ, bỉ ổi hôm ở khách sạn hay trên xe đi siêu thị về gì cả. Tuệ San dấy lên sự lo lắng tột cùng, cô tự vấn mạnh mẽ hơn bao giờ hết về đời sống của Khuất Ngôn Chấn trong 2 năm qua. Bất giác hắn la lên làm cô giật mình:
- Tuệ San... Bạn của chúng ta kìa?
Nữ nhân liếc lên mới thấy Dmitry đang bước xuống xe, nhìn bần thần về phía hai người, anh ta cũng hoảng hốt khi Khuất Ngôn Chấn lại có vẻ "vui mừng" và gọi anh bằng chữ "bạn". Tuệ San quay người Khuất Ngôn Chấn lại đối diện mình, cô áp tay lên phần má phấn khô của nam nhân rồi lắp bắp:
- Ngôn Chấn, anh sao thế? Em sẽ gọi A Nghiêm... Morphine, anh cần morphine
Dmitry chầm chậm bước lại, anh nhìn nam nhân đối diện mình, cũng dáng vẻ bệ vệ như mình mà tại sao khuôn mặt hắn lại đờ đẫn, si độn thế kia. Anh lịch sự lên tiếng:
- Serein, chào em!... Mong là chúng ta sẽ có cuộc nói chuyện riêng một lúc
Khuất Ngôn Chấn có thể hiểu tiếng Nga, hắn ta tự nhiên lanh chanh đáp lại:
- Không thể cho tôi tham gia sao? Mọi người muốn để tôi một mình sao? Tuệ San, em lại định bỏ đi như hai năm trước, chỉ với một lá thư và biệt tăm biệt tích ư?
Dứt lời, Khuất Ngôn Chấn hét toáng lên rồi nằm lăn lê ăn vạ dưới nền tuyết lạnh, cả Tuệ San lẫn Dmitry đều bối rối, anh ta hỏi dồn dập:
- Serein... Gì thế? Có chuyện gì thế?
Từ xa A Nghiêm bất giác xuất hiện, cậu ta như thiên sứ tới đúng lúc vậy, không ngần ngại rút từ trong vạt áo một liều kim tiêm rồi chích mạnh bên cánh tay Ngôn Chấn, hắn bình tĩnh trở lại rồi khung cảnh rơi vào trầm lặng, nam nhân như lấy lại được mọi ý thức và "bản thể" gốc của mình, đúng với cá tính cao ngạo, lãnh đạm của mình mà từ từ đứng dậy, nhìn lên Dmitry đang khó hiểu bằng ánh mắt đằng đằng rồi thẳng thừng bỏ đi, A Nghiêm chỉ biết chạy theo sau
Một lúc sau
Dmitry vò đầu rồi ngửa ra sau thành ghế, hỏi:
- Chuyện gì thế này? Serein, em không nói với anh một tiếng nào cả? Cha Maksim cũng không hề biết, nếu em là con gái ruột, ông sẽ trói tay trói chân em lại mà thả xuống hồ bơi, bắt em chìm nghỉm dưới đó đến ngạt
Tuệ San rối trí, đáp:
- Dmitry, đây không phải bài học huấn luyện điệp viên hay lúc để cợt nhả. Em sẽ về Thành Đô, điều này bà ngoại em đã nói chuyện với cha từ hôm trước, em nghĩ cha đã nói lại và anh cũng hiểu... Quay trở lại chuyện chính đi, Khuất Ngôn Chấn là có bệnh gì vậy?
Dmitry phủi lớp tuyết dính trên mái tóc vàng óng của mình, day day chiến nhẫn cưới còn sáng bóng, nhìn xa xăm rồi ngẫm nghĩ cẩn thận, đáp:
- Morphine là loại TX - 369, hmm, liều mạnh nhất để kích thích thần kinh. Anh ta chắc chắn coi anh như "kẻ thù" vì đã cuỗm em đi hai năm trước, vậy mà hôm nay lại hồ hởi lúc đầu... về sau mới quay trở lại đúng dáng vẻ căm ghét người đối diện mình... Khuất Ngôn Chấn bị bệnh, một dạng của tâm thần là chắc chắn, thêm vào đó là bệnh về tâm lý nữa. Đây kà những suy đoán của anh dựa trên điều em vừa kể, anh ta bị ám ảnh sâu sắc về một kí ức nào đó, dẫn đến chấn thương và bản thân anh ta không chấp nhận nên tự "xây dựng" cho mình một câu chuyện tốt đẹp khác... Lúc anh ta sẽ tỉnh táo, lúc anh ta lại trở nên như đứa trẻ, lúc vui vẻ lúc dữ dằn...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]