“Cô… Vì sao lại vào đây?”
Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Lục Cảnh Nghi, Tịnh Thi chỉ chăm chăm nhìn đến vết thương chảy máu, đuôi mắt chậm rãi lướt đến cuộn băng cứu thương đang được anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Không cần hỏi cũng đủ biết cái tên này chuẩn bị đem cuộn băng cuốn vết thương lại một cách sơ sài rồi.
Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, Đường Tịnh Thi mặt mày cau có tiến tới trước mặt hắn, còn chưa kịp để tên họ Lục nói được chữ gì đã mở miệng chất vấn.
“Đã không có kinh nghiệm xử lý vết thương còn dám táy máy chân tay? Anh chê tuổi thọ mình quá dài à?”
Vì miệng vết thương chảy máu khá nhiều đã làm cho Lục Cảnh Nghi có chút đuối sức, lại còn nhìn thấy thái độ của Đường Tịnh Thi lúc này so với thường ngày khác xa một trời một vực đã đủ khiến hắn đứng ngơ một lúc lâu.
Cô lại chẳng để ý đến hành động đứng yên như pho tượng của hắn làm gì, ít nhất Tịnh Thi cũng xem điều đó trở thành một chuyện tốt, ít nhất cái tên này sẽ không làm ồn trong lúc cô băng bó lại vết thương cho hắn.
Nhìn vào tình trạng vết thương, Đường Tịnh Thi khẽ thở dài một tiếng, vẫn may nó chỉ trượt qua chứ không đâm xuyên qua da thịt, nhưng vết đạn này có thể vì do bị bắn bằng khoảng cách khá gần làm cho các mạch máu dưới da bị tác động nên mới xuất hiện tình trạng xuất huyết nhiều như vậy.
Cô chỉ có thể cẩn thận dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-tuong-cho-ngay-anh-yeu-em/3384402/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.