Khi vừa dứt câu Long Vọng quay sang nhìn Tử Uy đang ngồi thẩn thờ ở đó liền cau mày bước tới túm cổ áo hắn lên và nói " Đừng có làm phí thời gian của tôi mau về căn cứ đi " Tử Uy ngước nhìn đôi mắt đượm buồn và gật đầu. Long Vọng cũng khá ngạc nhiên đây cũng là lần đầu hắn ta thấy Tử Uy sầu đến như vậy. Thế là họ đã lên chiếc cano ấy và đi đến tàu chính để tiếp tục chuyến đi, khi vừa lên tàu Long Vọng liền bước đến phòng hắn nơi Giai Nhĩ đang nằm nghỉ ở đó. Khi vừa đến nơi Long Vọng thấy Giai Nhĩ đang nằm trên giường mặt mày tái nhợt đi ở phía vai phải đang được Thanh Du băng bó vết thương. Long Vọng từ từ bước vào và ngồi xuống giường nhìn Giai Nhĩ và cất nói " đói không " Giai Nhĩ đang nhắm mắt cố kìm nén cơn đau liền mở sáng ra và gật đầu lia lịa. Long Vọng bước ra khỏi phòng và thấy Tử Uy đang dựa vào tường như đang suy nghỉ chuyện gì đó, Long Vọng bước đến và cất nói " trên tàu có đầu bếp không " Tử Uy lúc này vẫn không để ý lời Long Vọng khiến cho hắn nhíu mày giơ tay đập vào vai của Tử Uy khiến cho hắn giật mình và nói " Hả chuyện gì vậy " Long Vọng tỏ vẻ mặt khó chịu và nói " Có đầu bếp ở trên tàu không " Tử Uy đáp " Ờ có chi vậy " Long Vọng đáp " nấu cho tôi bát cháo trắng " Tử Uy đáp " nấu cháo à dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-tri-the-gioi-ngam/2720332/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.