- Thiên Hữu Ngô Hoàng, Thiên Hữu Ngô Hoàng!
An toàn xuất hiện bên ngoài tẩm cung, Trần lão gia tử lập tức cao giọng hô lên, hắn không có võ công, không có nội khí, một tiếng kêu gào này, chỉ là dắt cuống họng mà hô thôi, nhưng cứ như vậy lại làm cho cả hoàng cung bắt đầu chuyển động.
Sau lưng, cột sáng trên bầu trời và tẩm cung của hoàng hậu đồng loạt biến mất, không còn lại chút gì nữa. Nguồn: truyentop.net
Mưa ở Tây Kinh thành càng rơi càng lớn, tại thời khắc này, bầu trời phảng phất như bị lọt xuống vậy, Yến Vân Thiên còn ôm thi thể của Lạc Tuyết Hoàn, đứng trên sân bãi cực lớn bên ngoài tẩm cung, cương khí màu vàng kim óng ánh quấn quanh toàn thân, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.
Đúng lúc này, ngoại trừ Chu Báo, không người nào dám đi lên quấy rầy hắn nữa, mà Chu Báo cũng không có tâm tư đi quản một nam tử bi thương như vậy, bất kể nói thế nào, trong Thiên Điện, còn có lão bà mang thai của hắn nữa.
Vừa ra tẩm cung, hắn liền đến thẳng Thiên Điện, có Thái Phó đứng trước đại điện Thiên Điện, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, nhìn thấy Chu Báo tới, trên mặt Thái Phó lộ ra bộ dáng như trút được gánh nặng, hiếm thấy thi lễ với Chu Báo.
- Phò Mã đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh!
Chu Báo cười cười, tay hướng về sau gật, ý bảo mình đã mang Yến Vân Thiên ra ngoài.
Thân hình hai người lướt qua nhau, Chu Báo tiến vào trong Thiên Điện, mà Thái Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-dai-thanh/1629633/chuong-945.html