Chương trước
Chương sau
Đêm khuya hai hôm sau, một toán tu sĩ đen đặc, sử dụng các loại phi độn pháp bảo, dừng lại trên một vạt rừng ở bên ngoài Thiên khung.
Cả toán tu sĩ, cộng lại phải một trăm bốn, một trăm năm mươi, mười bảy, mười tám tu sĩ đi đầu cách nhóm phía sau một đoạn, có có vẻ thân phận cao hơn.
Trong số đi các tu sĩ đi đầu, có ba người nổi bật nhất. Một người có linh khí ngưng thành hình lá sen, là Kim đan tu sĩ Trường Phong chân nhân của Đông Dao thắng địa.
Trường Phong chân nhân bị Ngụy Tác dọa cho vỡ mật, bị đâm thủng chân đã đành, kim đan và nhục thân đều trọng thương, tu vi có lẽ tám đến mười năm chưa chắc hồi phục, nhưng giờ qua làn linh khí sôi trào trên mình thì thương thế đã lành. Xem ra Bạch Huyền Cơ nói đến "Thiêm nguyên đạo đan", thật sự là địa cấp đỉnh giai đan dược.
Hai người còn lại, bắt mắt nhất là một đầu đà lùn mập, đầu đội vòng vàng, mái tóc nhờn bóng dính sát đầu, mặt mũi sần sùi, đôi mắt rực hung quang, trông như hung thần ác sát. Linh khí toat ra màu vàng, ngưng thành từng hạt bồ đề tử. Thứ hai là một thanh sam trung niên tu sĩ, gầy gò cao ráo như cay sào trúc, linh khí hình thành dải đai lưng xanh, thủy linh khí tức cực nồng, chắc là thiên phú thủy linh căn tu sĩ, khí tức hơn hẳn Trường Phong chân nhân và đầu đà lùn mập hung thần ác sát, tu vi cao hơn nhiều.
Cạnh Trường Phong chân nhân là Bạch Huyền Cơ mặc bạch bào, hắc bào lão giả La Đạo U – những nhân vật thân phận cao tuyệt của Đông Dao thắng địa và mấy trưởng lão Phân niệm cảnh tứ trọng của Tụ Tinh tông.
Trừ các trưởng lão hai phái, ba Kim đan kỳ đại tu sĩ còn có hai thanh niên tu sĩ trông khá đặc biệt.
Một thanh niên tu sĩ râu quai nón mặc áo da đen, chắp tay sau lưng, eo đeo ba nô thú đại. Người còn lại mặc hôi sắc giáp y đầu tóc rối bù, mặt còn một vết thương đáng sợ. Thanh niên tu sĩ này điều khiển một con bạch sắc tiên hạc sải cánh hơn trượng, chở y và tu sĩ râu quai nón, tay cầm một con ngân sắc tiểu thử. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngân sắc tiểu thử rất đặc biệt, mọi bộ vị cũng như chuột bình thường nhưng mũi màu đỏ như nhụy hoa, chia thành năm cánh.
"Bắt bọn ta chờ ở đây, xem ra Hàn Vô Nhã kênh kiệu gớm." Ngoái nhìn thinh không tối om sau lưng, đầu đà lùn mập đứng trên phi độn pháp bảo hình cái xích đột nhiên cười lạnh với mấy trưởng lão Tụ Tinh tông.
Giọng đầu đà lùn mập vang vang, nhưng rất cứng, như tiếng cồng rổn rảng, trong mấy trưởng lão Tụ Tinh tông số danh, một hoàng sam văn sĩ họ Lâu vội giải thích: "Thực xin lỗi, Hàn tông chủ đi đón người, chắc sắp về rồi."
"Hả? Ai mà cần Hàn Vô Nhã tự thân tiếp đón, xem ra không phải Hàn Vô Nhã kênh kiệu mà người đó." Đầu đà lùn mập hừ lạnh.
"Đến rồi!" Mấy trưởng lão Tụ Tinh tông đều tỏ ra hớn hở.
Trên trời đêm đột nhiên xuất hiện một dải cầu vồng bạc.
Tích tắc sau, dải cầu vồng bạc đã cách chỗ bọn Trường Phong chân nhân không xa. Là một món ngân sắc phi độn pháp bảo hình trăng khuyết, trên phi độn pháp bảo có ba người, Hàn Vô Nhã và Tụ Tinh tông đại trưởng lão Tống Dương, và một trung niên đạo nhân.
Đạo nhân mặc hoàng bào, hơi cúi đầu, tóc cài bạch sắc ngọc trâm. Tấm hoàng bào không có phù văn, cũng không đeo trang sức gì, linh khí không lộ ra, mặt mũi như ngọc, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm sạch sẽ.
"Hoàng Nha Tử! Hóa ra là y, không ngờ Hàn Vô Nhã lại mời được." Nhìn rõ hoàng bào đạo nhân, thanh sam trung niên tu sĩ vốn nhắm mắt dưỡng thần, cơ hồ không quan tâm gì đến mọi sự cũng hơi biến sắc, truyền âm nhắc đầu đà lùn mập, "Hoàng Nha Tử thù dai, chốc nữa nên cẩn thận lời nói, chọc giận y thì chưa biết chừng các hạ sẽ nếm đòn."
"Lai lịch của y thế nào?" Đầu đà lùn mập hơi ngẩn ra, "Tu vi Kim đan lưỡng trọng trở lên?"
"Y là một tán tu ở gần Ngân Thạch thành thuộc Thiên Huyền đại lục tây bộ, tu vi Kim đan nhất trọng." Thanh sam tu sĩ như cây sào trúc đáp.
"Cũng tu vi Kim đan nhất trọng, ta sợ y chắc?" Đầu đà lùn mập hung quang lóe lên trong mắt, rõ ràng y không phải hang tốt lành gì.
"Y chỉ có tu vi Kim đan nhất trọng, nhưng được thượng cổ Xã Tắc tông truyền thừa, có một món bán huyền giai pháp bảo 'Trường hà thao thiên quyển', tu sĩ Kim đan kỳ chết trong tay y tới hai người." Thanh sam tu sĩ cười lạnh nhìn đầu đà lùn mập, "Mỗ nhắc rồi, còn thế nào tùy các hạ."
"Bán huyền giai pháp bảo?" Đầu đà lùn mập nghe thanh sam tu sĩ nói vậy, không nói gì nữa, mục quang lóe lên liên tục, không biết đang nghĩ gì.
Khoảnh khắc sau, Hoàng Nha Tử, Hàn Vô Nhã và Tống Dương đến trước mặt bọn Trường Phong chân nhân.
Hoàng Nha Tử vốn cực kỳ sạch sẽ, nhìn bọn đầu đà lùn mập, không nói gì, không hề có ý chào hỏi.
"Hàn tông chủ đến rồi, xem ra vị tiền bối đó là Hoàng Nha Tử tiền bối đại danh đỉnh đỉnh rồi." Thấy ba người đến, Bạch Huyền Cơ bược lên hành lễ, "Đây là Trường Phong chân nhân của tệ tông." Giới thiệu xong, Bạch Huyền Cơ lại giới thiệu đầu đà lùn mập và thanh sam tu sĩ gầy nhom, "Lưỡng vị tiền bối đây là Kim Chung thượng nhân và Điếu Sa chân nhân."
"Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng." Hoàng Nha Tử lạnh nhạt gật đầu với Trường Phong chân nhân và Kim Chung thượng nhân, Điếu Sa chân nhân.
"Đại danh của Hoàng Nha Tử đạo hữu, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu (cửu ngưỡng - ND)." Điếu Sa chân nhân bình tĩnh như thường gật đầu.
Kim Chung thượng nhân cũng lạnh nhạt gật đầu, coi như chào hỏi.
"Hoàng Nha Tử đạo hữu đến đây, đối phó y càng dễ dàng." Trường Phong chân nhân gật đầu: "Hàn tông chủ, không còn gì nữa thì bắt đầu thôi?"
Trường Phong chân nhân vốn cũng như tuyệt đại đa số Kim đan tu sĩ đều ngạo khí bức nhân, cũng là nhân vật kiêu hùng nhưng bị Ngụy Tác đánh cho tơi tả thì thu liễm nhiều, không còn ngạo khí.
"Không còn gì nữa." Hàn Vô Nhã mỉm cười nho nhã nhìn hai tu sĩ cưỡi bạch sắc tiên hạc, "Hiện tại xin phiền Cốc đạo hữu và Mã đạo hữu."
Hai thanh niên tu sĩ này rõ ràng là tu sĩ Linh Thú cung mà y mời đến. Cả hai chỉ có tu vi Phân niệm cảnh lưỡng trọng, nhưng đối diện ngần này tu sĩ Kim đan kỳ, mà tựa hồ không hề khẩn trương, không nhiều lời, thong thả gật đầu, tu sĩ mặt sẹo đỡ ngân sắc dị thử lấy ra một viên hồng sắc đan dược cỡ hạt đỗ, nhét vào miệng nó.
Đoạn ngân sắc dị thử mũi như hồng sắc hoa nhụy đột nhiên phấn chấn tinh thần, hít hà.
Ngân sắc dị thử chỉ trảo về một hướng, tu sĩ Linh Thú cung mặt sẹp điều khiển bạch sắc tiên hạc đi theo.
"Đi thôi!"
Bọn Trường Phong chân nhân, Kim Chung thượng nhân mặt mũi lạnh tanh đi theo, một trăm năm mươi tu sĩ cũng vội vàng cất bước.
Nhưng tu sĩ không thấy trận chiến hôm trước, biết ân oán giữa Ngụy Tác và Đông Dao thắng địa, Tụ Tinh tông, thấy thế thì hiểu hai phái tụ tập nhân thủ đối phó Ngụy Tác. Ngân sắc dị thử chỉ bằng vào khí vị, khí tức mà truy tung Ngụy Tác.
Nếu có tu sĩ nhìn thấy cảnh này tất sẽ tắt tiếng.
Hơn một trăm năm mươi tu sĩ, cơ hồ đều Phân niệm cảnh trở lên, nhiều cao giai tu sĩ thế này dù tiến công một đại phái không có hộ sơn đại trận lợi hại thì cũng không thành vấn đề.
Bốn Kim đan tu sĩ cộng thêm ngần này cao giai tu sĩ chỉ để đối phó một tán tu, thật quá kinh nhân.
...
Hai tu sĩ Linh Thú cung đi không nhanh, còn dừng lại hai lần, bón hai viên hồng sắc đan dược.
Nhưng năng lực phát hiện của ngân sắc dị thử cực kỳ kinh nhân, gần như không đi nhầm, cơ hồ đúng theo lối Ngụy Tác thường đi.
Khi trời tảng sáng, một đỉnh núi bị bạch sắc vụ khí bao trùm xuất hiện trước mắt tất cả.
"Tiểu Dạ sơn."
Hàn Vô Nhã tựu lắc đầu, nhạt giọng: "Tại hạ nghe nói gần Tiểu Dạ sơn có điều cổ quái, lẽ nào y mở động phủ tại Tiểu Dạ sơn?"
"Chắc không sai đâu." Trường Phong chân nhân hít sâu một hơi, lạnh giọng: "Màn sương này chắc là cấm chế, không phải do tự nhiên hình thành."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.