Hàm Ý Vị Băng bỗng hét lên, "Thần Kiêu! Thần Kiêu! Thần Kiêu!"
Ở trong máy bay càng dễ cảm nhận được sự rung lắc khi bị bom thả trúng hơn lúc ở bên ngoài. Nỗi sợ hãi hệt như một bàn tay vô hình đầy ác độc, tàn nhẫn bóp chặt lấy trái tim của cô.
Không thể thở nổi.
Một ngàn người... Một ngàn người...
Vội ôm chặt cổ của người bên cạnh, cô gào khóc.
"Hức... Cứu... Hức... Cứu mọi người..."
Như là bị tiếng hét của cô đánh thức, khiến hắn bỗng một lần nữa có được khả năng nghe, tay chân của Bạc Thần Kiêu có chút khựng lại.
Sau đó, hắn nhanh chóng ôm lấy cô.
"Băng Băng, sao lại khóc?"
Lưng bị vuốt, sau đó là vỗ nhẹ, ý an ủi cực kỳ rõ ràng.
"Ngoan... Không khóc.. Không khóc.. Băng Băng ngoan nhất... Ngoan nào..."1
Giọng Bạc Thần Kiêu có chút run, như đang bị sự thương tâm của cô dọa sợ, mồm miệng không rõ mà dỗ dành cô.
Như thiếu niên của mùa hè năm đó, vội vã ôm lấy và vỗ về cô, một lòng mong cô ngừng khóc, hoàn toàn không có bộ dáng giữ mình của một quý nhân ở tại trên đỉnh cao của quyền lực.
Hàm Ý Vị Băng cố nén xuống cảm giác kỳ quái ở trong lòng, thở hổn hển, vừa khóc vừa cố sức nói cho rõ chữ:
"Có người đánh bom máy bay... Thần Kiêu, trong đây có hơn một ngàn người... Cứu... Hức... Cứu họ..."
Nhận thấy tay đang vuốt lưng cô đang run rẩy, Hàm Ý Vị Băng cắn môi, sợ Bạc Thần Kiêu cũng hoảng sợ như mình mà không biết nên làm gì, vội nói tiếp:
"Sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777254/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.