"Chưa rõ, tùy vào độ ngoan ngoãn của em."
Hiểu đơn giản, 'độ ngoan ngoãn' như thế nào là do hắn quyết định. Cho nên, chừng nào ly hôn thì tùy vào tâm trạng của hắn.
Nghĩa là, dù cho Hàm Ý Vị Băng có thật sự ngoan ngoãn, hắn nếu không muốn ly hôn, thì chỉ cần nói là 'chưa đủ ngoan' là đủ để phủ nhận hết công sức của cô, cô cũng không làm gì được hắn.
Yên lặng một lát, nước mắt đã ngừng lúc nào không hay.
Cô nấc cụt, vì thế khó chịu mà bĩu môi, muốn nhịn xuống.
Khóe môi bị hôn, Hàm Ý Vị Băng như là bị nhột, hơi cười mỉm.
"Em điểm huyệt như vậy, sao ngài có thể tỉnh táo mà tới đây?"
Như là nhận thua, cô nghiêng đầu, hơi rướn cằm, muốn tìm kiếm môi của Bạc Thần Kiêu.
Trước mắt đen nhánh, qua một lát, người đàn ông mới cười khẽ.
Sau đó, mới chịu chạm môi với cô.
Như một vị Thần đang ban ân cho tín đồ thành kính của mình.1
Hàm Ý Vị Băng cẩn thận mút lấy môi của hắn.
Như là không thấy hắn đáp lời, cho nên có chút tủi thân, dùng giọng mũi mà 'Hừ' một tiếng để tỏ vẻ bất mãn.
Khớp hàm bị cạy ra, cô tựa lên vai người ở sau, ngửa đầu, yên lặng dùng lưỡi mình đáp trả Bạc Thần Kiêu.
Những gì hắn cho cô, Hàm Ý Vị Băng đều thuận theo mà nuốt xuống.
Có lẽ là thái độ ngoan ngoãn của cô thật sự đã lấy lòng được hắn, lúc dứt hôn, Bạc Thần Kiêu thấp giọng nói:
"Em chỉ cần biết là em chạy không thoát khỏi tôi là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777248/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.