"Giết hết đi, sạch sẽ một tí."
Bạc Thần Kiêu ra lệnh, sau đó kéo tay cô đi về phía cửa.
Hàm Ý Vị Băng xoay đầu lại, nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, nhấp môi.
Sau đó, hiếm thấy mà kháng cự hành động của Bạc Thần Kiêu, dừng chân, không muốn bước theo hắn.
"Chuyện gì vậy?"
Hắn không những không tức giận, mà ngược lại còn dừng bước chân của mình, xoay người hỏi cô.
Thấy Hàm Ý Vị Băng cúi đầu, không nói một lời. Hắn bật cười, tiến lại gần, ngón tay cái thô to nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô.
"Đừng như vậy, về nhà thôi."
Hắn nhẹ giọng nói, như là đang dỗ một đứa trẻ hay giận dỗi vô cớ vậy.
Khác với lúc ở bệnh viện, khác với dự đoán sẽ tức giận và nghiêm khắc dạy dỗ cô sau vụ bắt cóc này. Bạc Thần Kiêu vượt xa dự đoán của cô, kiên nhẫn một cách kỳ lạ.
Hai chữ 'về nhà' nghe sao mà trìu mến, sao mà động lòng người, khiến cô phải thổn thức.
Hắn nói với cô 'về nhà thôi' một cách đầy tự nhiên.
Như thể không biết rằng, giữa hai bọn họ, không có thứ gì gọi là 'nhà' cả.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn, vâng theo khát khao trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cũng vừa vặn mà trông thấy được, Bạc Thần Kiêu cũng đang nhìn cô.
Ngón tay cái đang xoa nắn tay cô dừng lại, hắn nhướng mày, như là đang hỏi cô có chuyện gì, đợi cô nói ra vấn đề của mình.
Hắn dịu dàng như vậy, dù cho yêu hay không yêu cô, ngoại trừ Hàm Ý Vị Hoa, Bạc Thần Kiêu trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777224/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.