Đại Đế gọi gã một tiếng 'chú', tới bây giờ vẫn gọi, không phải chỉ để cho vui.
Trong những người thầy dạy dỗ Đại Đế, Mavis Eneriansia là người thầy thứ tư, nhưng tình cảm giữa hai người, không thua gì cha con.
Nhưng... Bây giờ lại tổn thương lẫn nhau như vậy.
Mavis đã ngưng cười từ khi nào, không ai hay biết, gã dị hợm mà dùng tay xoa bụng, đôi mắt mờ đục trông về phía Bạc Thần Kiêu.
"Thần Kiêu, đây là món quà cuối cùng ta tặng cho con."
Gã nhếch môi, cười hở hàm răng ố vàng của mình.
"Khi bụng của tao bị thương, thứ đó trong bụng tao sẽ 'bùm'."
Gã giơ cao cánh tay lành lặn, trong bàn tay đang nắm giữ một con dao nhỏ và sắc, mặt không cảm xúc, tự đâm về phía bụng mình.
Trong thoáng chốc, Hàm Ý Vị Băng thấy được những khuôn mặt biến sắc của các binh lính.
Bom đặt trong bụng, quả nhiên chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra thứ này.
Anne nhắm hai mắt, nhưng như thể biết được từng hành động của Mavis, vội nâng súng, cong ngón tay.
'Đoàng'.
Máu tươi lại một lần nữa văng tung tóe.
Ánh đỏ vừa xuất hiện, mắt liền bị thứ gì đó nóng rực che lại.
Hàm Ý Vị Băng há miệng thở dốc.
"Cha... Đừng hại thêm ai nữa..."
Giọng nói của thiếu niên như nghẹn lại, quen thuộc như thể từng quen biết.
Kéo tay của Bạc Thần Kiêu xuống, Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn nhìn cảnh tưởng trước mắt.
Thẩm Ôn Hi cong người, ôm chặt lấy Mavis, bi thương trong mắt như hóa thành thực chất.
Dùng tấm thân gầy guộc của một chàng trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777223/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.