Bước vào chiếc xe màu đen nổi bần bật đậu ở ven đường, Hàm Ý Vị Băng thầm may mắn hôm nay Bạc Thần Kiêu không có dùng xe quân đội đến đây, chỉ dùng xe nhãn hiệu.
Bằng không, không cần đợi ba tháng sau, cô cảm thấy tuần này là có thể ly hôn được rồi.
Đóng cửa xe, tấm chắn ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau đã thả xuống lúc nào không hay.
Nhìn Bạc Thần Kiêu mặc quân phục, cúi đầu xem sớ như không nhận ra cô đã vào xe.
Hàm Ý Vị Băng xoắn tay, nhấp môi, không nói gì.
Là Lam Hoài Ly kêu cô xuống, chứng tỏ hắn muốn tới tìm cô, nhưng tại sao lại không nói lời nào vậy?
Ngàn điều vạn điều muốn hỏi hắn, có khỏe không? Dạo này có chịu ăn cơm không? Công việc có bận rộn không?
Nhưng mà nghĩ lại, cuối cùng chỉ biết im lặng.
Sự huyên náo của thế giới ngoài kia bị chặn lại ngoài cửa xe, tấm chắn cũng có tác dụng cách âm, giờ phút này giữa không gian kín chỉ còn lại tiếng nến đốt kêu 'lách tách'.
Như là qua một thế kỷ.
"Em cãi lời tôi, không mang theo đội hình bảo vệ mà đi ra ngoài một mình."
Bạc Thần Kiêu thản giọng, vừa đặt hồ sơ vào tủ vừa nói.
Giọng điệu không phập phồng, như đang trần thuật, nhưng lại khiến cô giựt mình hơn cả lúc hắn hỏi thẳng cô.
"Em... Em có công việc riêng..."
Hàm Ý Vị Băng ấp úng nói.
Tiếng giấy sột soạt là câu trả lời đáp lại cô, hắn không nói một lời, khiến cô rất thấp thỏm.
"Công việc của em, là ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777203/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.