Bởi vì từng gặp qua dáng vẻ Bạc Thần Kiêu nâng niu cô bằng cả tâm can, cho nên lúc trở về nước, nhìn hắn trao sự chú ý và sủng ái vốn dĩ là của cô cho Hàm Ý Vị Hoa, nhìn hắn lạnh nhạt với cô như đang đối xử với người lạ, Hàm Ý Vị Băng không thể nào chấp nhận nổi.
Cô khóc lóc, chất vấn, tủi thân, từng giãy giụa, cũng từng cố gắng níu hắn lại.
Nhưng Bạc Thần Kiêu trước sau đều yên lặng nhìn cô, không có phản ứng.
Không có đau lòng, không có theo bản năng ôm cô vào ngực, không có hôn môi vỗ về, chỉ có sự lạnh nhạt khiến cô nghẹt thở.
Cùng với, ánh mắt nhìn chị gái cô đầy chăm chú.
Hàm Ý Vị Băng lúc đó mới mười bảy tuổi thôi, vừa thành niên, phản ứng của cô đối với việc bị tổn thương rất dữ dội.
Làm ầm ĩ, đeo bám hắn, cầu xin một lý do, van nài hắn đừng bỏ cô.
Lúc đó thiếu nữ thật sự rất bất lực và chơi vơi, cô cảm thấy như có ai đó nguyền rủa mình, từng người từng người một cứ rời bỏ cô.
Sợ hãi cỡ nào, liền hành động càng quá mức, không muốn buông tay hắn, cũng không thể buông tay.
Cứ tưởng rằng dùng sự chân thành có thể đổi lại được bốn chữ 'hồi tâm chuyển ý' của Bạc Thần Kiêu.
Nhưng dáng vẻ thờ ơ và lạnh lùng của hắn, dáng vẻ hắn không ngại ngùng thể hiện tình cảm của mình với Hàm Ý Vị Hoa, đều khiến cô ngày càng im lặng.
Không làm ồn, chấp nhận, nhưng vẫn muốn nắm chặt hôn ước trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777192/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.