"Em là phu nhân đầu tiên, đương nhiên là con của em sẽ ngồi lên chiếc ghế này của tôi. Em sợ cái gì?"
Giọng Bạc Thần Kiêu có chút kỳ quái.
"Trước khi tôi chết, nó sẽ được tôi dạy dỗ sao cho đủ tư cách, và chỉ có mỗi nó mà thôi."
"Tôi nuôi em sao, nó sẽ nuôi mẹ nó như vậy."
Hàm Ý Vị Băng nghe vậy, nhịn không được bật cười.
"Làm Thống Quân mệt như vậy, em không cho con làm đâu."
Cô chưa bao giờ muốn tài sản hay chức vị của Bạc Thần Kiêu, cái cô cần, là thiếu niên ngồi cạnh giường canh cô ngủ suốt cả một đêm.
"Cái em muốn cho nó là một gia đình toàn vẹn và một thơ ấu hạnh phúc, tiền em có thể tự làm rồi cho nó kế thừa, chức vị thì em sẽ để nó tự xông pha kiếm lấy, cái em muốn... Anh không thể cho được."
Dứt lời, không gian liền trở nên yên tĩnh.
Người muốn cái này nhưng người còn lại không cho được, nhưng lại không chịu thả người kia ra.
Quanh đi quẩn lại, cứ như một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Hàm Ý Vị Băng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, Bạc Thần Kiêu năm lần bảy lượt không chịu ly hôn, đáng lẽ ra cô sẽ vui mừng thuận theo ý của hắn mới đúng.
Nhưng cảnh tượng hắn và Hàm Ý Vị Hoa lén gặp nhau sau vườn, cảm xúc khi biết hắn dùng nguyên liệu thấp kém hơn đôi bông tai của chị gái để làm vòng tay tặng cô vào ngày kỷ niệm, cùng với nỗi ám ảnh về buổi hẹn gặp ở quán cà phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777191/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.