Bạc Thần Kiêu từ đêm đó liền biến mất, không trả lời tin nhắn, cũng không về nhà.
Hàm Ý Vị Băng biết giới hạn của hắn ở đâu, cũng sợ bản thân đi quân doanh quá nhiều khiến hắn bất mãn. Cứ treo một trái tim trên cao như vậy, vừa mỉm cười vui vẻ vừa đưa Hề Vi Chi Thủy đi chơi.
Chỉ là lúc đêm về, trước khi đi vào giấc ngủ giữa căn phòng trống vắng, Hàm Ý Vị Băng vẫn ôm tâm lý may mắn kiểm tra điện thoại xem Bạc Thần Kiêu có nhắn lại gì không.
Phải biết rằng, chỉ cần hắn trả lời, một chữ cũng được, cô cũng có thể vui vẻ cả ngày.
Nhưng mà từ khi mẹ cô qua đời, mọi điều may mắn đều dần rời xa Hàm Ý Vị Băng. Trông ngóng như vậy, ngủ không được sâu giấc, cứ chập chờn mấy hồi, trong đầu tất cả đều là Bạc Thần Kiêu.
Giựt mình tỉnh giấc, chưa kịp nhận thức được mình đang ở đâu, tay liền theo bản năng mò mẫm điện thoại đặt ở cạnh gối.
Ánh sáng màn hình làm đau mắt, cô vẫn cố sức chớp chớp, quan sát khung trò chuyện của hai người. Nhìn một hồi, liền cũng cam tâm chấp nhận việc bị hắn quên đi.
Căn phòng tối thui, nỗi cô đơn như muốn nuốt lấy Hàm Ý Vị Băng. Cô nhịn không được bật danh bạ lên, tỉ mỉ ngắm nhìn số điện thoại của hắn.
Ngón tay cái mơn trớn lớp màn hình mỏng nhẹ, nhiều lần tới gần nút "gọi điện" rồi lại rụt lại, muốn bấm vào nhưng lại không dám.
Cuối cùng, Hàm Ý Vị Băng đặt điện thoại lại chỗ cũ, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777176/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.