Hề Vi Chi Thủy cảm thấy, Hàm Ý Vị Băng nhất định là gặp chuyện gì trong lúc đi nhà vệ sinh.
Da của bạn nàng rất trắng, cho nên hốc mắt hồng hồng như vừa khóc xong này, dù cho muốn giấu cũng giấu không được.
"Xảy ra chuyện gì? Đừng có giấu tao, mắt mày đỏ hết cả lên rồi kìa."
Hề Vi Chi Thủy sau khi đi toilet xong, liền trở về bàn. Nàng kéo Hàm Ý Vị Băng ra khỏi nhà hàng, sau đó vào một góc vắng người. Hề Vi Chi Thủy nhìn thẳng mắt bạn mình, tra vấn một cách hết sức nghiêm khắc.
Đôi mắt màu xanh băng tuyệt mỹ của Hàm Ý Vị Băng nhìn chăm chú vào nàng, hốc mắt khô ráo bỗng ngấn nước.
Đã vậy nước mắt còn kiên cường không chịu rơi xuống, trông đáng thương như một bé cún bị bỏ rơi.
Hề Vi Chi Thủy cố gắng giữ khuôn mặt xụ xuống để thể hiện sự nghiêm túc, nhưng bị đôi mắt này nhìn một hồi, liền mềm lòng vô cùng.
Mặt cũng không xụ được nữa.
Thấy được vẻ thương tiếc trong mắt của Hề Vi Chi Thủy, Hàm Ý Vị Băng càng cảm thấy tội lỗi cùng với ủy khuất.
Tội lỗi là vì để cho bạn mình lo lắng, ủy khuất là vì có người quan tâm và hỏi han mình.
Có một số chuyện khi xảy ra với ta, dù cho có khó khăn hay thương tâm cỡ nào, chỉ cần nhịn xuống và chịu đựng là được. Nhưng khi có người khác thật tâm để ý mình, thì dù cho chỉ là bị trầy xước nhỏ, cũng sẽ cảm thấy tủi thân vô cùng.
Hàm Ý Vị Băng nhào vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777157/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.