"Con đừng đập nữa ta ra ngay đây. "Bên trong phòng chịu không nổi ầm ĩ mà Tiết Huy Nhan làm ra vội lên tiếng.
Cửa phòng mở ra Tiết Huy Nhan lập tức vào trong cũng nhanh tay đóng cửa lại, trong phòng hai người điều khó hiểu mà nhìn hắn. Cũng không thể trách vì có ai mà làm như hắn bao giờ giống như vừa mới ăn trộm chạy về vậy, sư phụ hắn nhìn hắn chăm chú. Ông ấy là người mở cửa mở xong thì đi vào luôn, ai biết thằng đệ tử ông lại phản ứng khó mà hiểu nổi như vậy, chẳng biết có chuyện gì đây.
Tiết Huy Nhan ngượng ngùng gãi đầu ho nhẹ vài tiếng sau đó nói vấn đề chính khi vào đây, hắn cũng nói ra suy đoán của mình về việc này.
Một là người ở đây hẻo lánh âm khí quá nặng làm sao thờ phụng được linh thiêng. Hai là những bài vị kia nhìn không cũ mà còn hơi mới nữa, muốn bài vị được linh phải thờ phụng được trên 10 năm nhưng nhìn bài vị này lại nhiều lắm chỉ 3 năm trở lại thôi. Cuối cùng là ở nơi này không ngửi được dù là một chút mùi vị của bùa chú, không có vết tích gì là có xử dụng chu sa.
"Theo con nói thì nhà này cũng không bình thường chút nào, thờ phụng những vị này điều là những vị trấn yêu trừ ma." Diệp Kim Quang nghe xong trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
Diệp Kim Quang chân mày nhíu chặt lại không biết suy nghĩ gì, sư đệ ông hai mắt lộ ra vẻ phức tạp, nghĩ tới gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-linh-nhan/2117136/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.