Chương trước
Chương sau
Trình Tiểu Mễ cuống cuồng chạy không nhìn đường, thấy một góc tường hình như có đất cát liền chui vào, sau đó bới bới vài cái liền ngồi xổm xuống.

Nhưng mới phát tiết được một nửa thì một bàn tay duỗi lại đây như là muốn bắt cô đi.

A, ít nhất chờ cô đi bài tiết xong đã chứ, không sẽ nghẹn chết mèo đó.

Tổng đốc Reuel nhíu mày, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng anh vẫn cảm giác được chút tinh thần lực yếu ớt của đối phương đang bài xích anh, trước kia lại không cảm giác được, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này tinh thần lực gia tăng?

Chuyện này là không thể nào, trừ đàn ông hoặc phụ nữ thuần huyết của Già Nạp Tinh ra thì rất ít loại tinh thần lực khác có thể tiến hóa.

Không đúng, không phải nó vẫn luôn rất tín nhiệm mình ư, vì sao còn bài xích chứ?

Cũng mặc kệ thế nào, Tổng đốc đại nhân cảm thấy cũng không thể để nó ngồi xổm ở góc tường mãi không ra như vậy được, vì thế tạm dừng một chút vẫn là duỗi tay xách tiểu động vật kia ra. Còn may, trong lúc anh đang tự hỏi thì Trình Tiểu Mễ cũng đã giải quyết vấn đề xong rồi, nhưng còn chưa kịp chôn đã bị lôi ra khiến cô thấy ngượng ngùng.

Cô kẹp chặt chân sau, nhìn Sen mặt trầm như nước, cho rằng anh đang không vui.



Chính mình có thể hay không sẽ bị giẫm bẹp a?

Cuối cùng, đại khái là do xung quanh có nhiều người nên Tổng đốc đại nhân không tiện giáo huấn nó, mà là đem nó mạnh mẽ nhét trong túi tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Nhưng Bắc Thần ở một bên lại cười nói: "Tiểu gia hỏa này còn rất thông minh, lại còn biết thẹn thùng không bài tiết ở trong phòng họp mà kiểu gì cũng phải chạy ra ngoài cơ đấy."

Hử?

Tổng đốc đại nhân cuối cùng cũng dời ánh mắt nhìn về phía đống cát nhỏ chỗ nó vừa mới ngồi xổm, nơi đó dường như có một chút gì đó ướt ướt, nháy mắt liền hiểu ra. Thì ra không phải nó muốn chạy trốn, chỉ là tìm nơi để đi vệ sinh, tâm trạng rốt cuộc tốt lên một chút, anh thật sự không thích chính mình bị người khác phản bội.

Trình Tiểu Mễ lúc này ở trong túi lấy chân trước che mặt, thật là nhục quá mà, muốn tìm cái một lỗ trên đất để chui vào.

Miêu sinh bất hạnh, đụng phải một cái Sen ngốc manh như vậy cũng thật hết chỗ nói.

Còn may, Tổng đốc đại nhân tâm tình tựa hồ thực tốt, không có đem cô ném về phòng ngay mà là mang theo cô họp xong rồi mới đưa cô về ăn cơm trưa.

Đúng, đừng thấy cách nhau mấy ngàn năm thời gian cùng biển sao trời mênh mông, nhưng là mọi thứ ở Già Nạp Tinh trên cơ bản không khác với địa cầu quá nhiều, ít nhất có một chút thói quen đều là giống nhau.

Ví dụ như một ngày ba bữa cơm, chẳng qua mấy người đàn ông này cơ bản không hề đả động gì tới ngũ cốc, cơ bản đều là ăn thịt, thịt chính là đồ ăn, thịt là món chính.

Mèo cũng là động vật ăn thịt, nhưng với tình trạng hiện tại Trình Tiểu Mễ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, chờ liếm xong cháo của mình rồi cô liền ngồi trên mặt đất nhìn Tổng đốc đại nhân ưu nhã giải quyết các loại thịt, vì thế có chút muốn ăn, thử meo một tiếng, thấy Tổng đốc đại nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái rồi không để ý lắm quay sang ăn tiếp thì có chút không vui.

Đi lên chạm chạm vào giày da của anh lại meo một tiếng, Tổng đốc đại nhân lúc này mới cao quý cúi đầu xuống, dùng đồng tử màu ngân bạch nhìn cô một cái nói: "Mi muốn ăn cái này?" Anh dùng dao nhỏ cắm khối thịt nâng lên cho tiểu động vật xem, sau đó thấy đôi mắt u lam của cô sáng rực lên, hai cẳng chân đều nâng lên hết luân phiên ấn ấn chân anh, còn yếu ớt kêu meo meo hai tiếng.

Loại tình huống này, Tổng đốc đại nhân cảm thấy tinh thần lực của mình đã được một loại lực lượng vô danh gột rửa, đừng nói bây giờ nó chỉ là muốn một miếng thịt, cho dù muốn một tòa thành anh cũng có thể cho đoạt lấy cho cô.
. Truyện Nữ Phụ


Vì thế, hôn quân Tổng đốc Reuel bế sủng vật nhà bọn họ ngồi lên bàn, đưa thịt đến trước mặt nó.

Trình Tiểu Mễ meo một tiếng nhào tới, mỗi ngày chỉ liếm cháo không có chút lực khiên chiến nào, cô cảm thấy mình vẫn luôn muốn cắn cái gì đó, hôm nay rốt cuộc cũng được cắn.

Ăn ngon, nhưng mà cứng quá, cắn không nổi chỉ có thể nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Còn tốt, vì cô vẫn còn là mèo con nên dạ dày nhỏ, ăn mấy ngụm đã no rồi, sau đó thỏa mãn liếm móng vuốt.

Tổng đốc đại nhân thế nhưng lại quên mất đang ăn cái gì, toàn bộ quá trình chỉ nhìn sủng vật của mình ăn, thế nhưng trong lòng lại là thỏa mãn.

Anh cũng đã nhận ra biến hóa mấy ngày nay, cảm thấy danh hiệu Tổng đốc thiết huyết gì đó chỉ sợ phải tặng người khác rồi, lòng càng ngày càng mềm mại là chuyện thế nào?

Đang lúc nghĩ ngợi liền thấy động vật nhỏ trước mặt đột nhiên khó chịu cuộn thành một cục, sau đó kêu meo meo vài tiếng, tiếp theo liền cả người run rẩy lên. Tình huống này rõ ràng không ổn, anh lập tức gọi người máy: "A1 mau liên hệ......" Mới nói được tới đây, liền thấy động vật nhỏ kia chạy xuống một góc bàn ói ra, mới một hồi đã nôn hết toàn bộ thịt và cả cháo lúc nãy ăn, sau đó cả người dường như bị đào rỗng, tự động bò lại trong ổ cuộn người lại dáng vẻ dường như có chút u oán.

Đúng vậy, Trình Tiểu Mễ nằm ở đó thương tâm sâu sắc một chút cho chính mình có dạ dày yếu ớt của. Sao cô có thể quên mất Ragdoll là mèo sủng vật, dạ dày yếu ớt có tiếng, lúc trước vì muốn nuôi một con Ragdoll mà cô đã tra xét rất nhiều tư liệu, vậy mà giờ lại quên mất.

Giờ hay rồi, ăn thịt còn chưa tiêu hóa đã cho ra hết, cả cơ thể cũng bị làm cho không còn một chút sức lực đúng là đáng đời, sau này nhất định phải chú ý mới được.

Nhìn xem Sen đều bị dọa tới rồi kìa, còn mời bác sĩ tới kiểm tra cho cô nữa.

Cuối cùng, bác sĩ kia dùng giọng điệu đau kịch liệt nói: "Tổng đốc đại nhân, trước mắt xem ra dạ dày con vật này rất yếu, chỉ có thể ăn cháo mà sống. Nếu sợ nó bị thiếu dinh dưỡng có thể thêm một ít dịch dinh dưỡng, nhưng cũng không thể thêm quá nhiều, sợ nó sẽ xuất hiện phản ứng không khỏe."

"......" Thống đốc đại nhân từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp sinh vật yếu ớt như vậy, anh cảm thấy có thể mình sẽ không cẩn thận mà nuôi nó chết mất. Tưởng tượng đến việc này tinh thần hải liền có chút dấu hiệu bạo động, đĩa trước mặt không hiểu sao biến thành mảnh nhỏ.



Vị nhân viên bảo vệ động vật quý hiếm kia sợ tới mức lui về phía sau một bước, nói: "Tổng đốc đại nhân xin ngài bình tĩnh, chỉ cần cẩn thận một chút là không vấn đề gì đâu, lại nói nó hiện tại vẫn là con non, trưởng thành rồi sẽ đỡ hơn."

"Ừm?" Tổng đốc đại nhân vừa nghe lớn lên sẽ tốt hơn cuối cùng cũng có chút yên tâm, sau đó bình tĩnh đi qua đi vuốt ve mèo hai cái, cuối cùng mới có thể bình tĩnh một ít.

Cuối cùng, Trình Tiểu Mễ bi thương ăn cháo, hơn nữa còn bị bỏ thêm các loại dịch dinh dưỡng siêu khó ăn!

Còn may Tổng đốc đại nhân đã nuôi cô nhiều ngày nên cũng coi như là biết quan sát hành vi của mèo nhà mình, chỉ cần là cô không thích ăn thì lần tới sẽ cho ít đi một chút, thích thì cho nhiều một chút, cứ dần dần sau này anh đều tự mình động thủ lo thức ăn cho cô, khó có được cẩn thận như vậy.

Các hộ vệ chung quanh đều khá kinh ngạc, phải biết rằng Tổng đốc đại nhân tuy rằng xuất thân quý tộc, nhưng trước giờ vẫn sống ở chiến địa nên về cơ bản chính là một người đàn ông thô lỗ, người như anh thế nhưng còn có thể cẩn thận đối đãi một con sủng vật đúng thật là khiến người té ngã rơi mắt kính.

Bất tri bất giác, Trình Tiểu Mễ đã tới nơi này được nửa tháng, cô cảm giác mình dường như trưởng thành hơn một chút, hiện tại đều có thể nhảy lên bàn ăn của thống đốc đại nhân. Tiến bộ lớn nhất chính là cô có thể leo lên túi áo của Tổng đốc đại nhân đơn giản như leo cây, ép anh mang mình ra ngoài chơi.

Nếu anh không đồng ý thì mình liền meo meo kêu lên, sau đó các loại bán manh chơi xấu, cuối cùng Tổng đốc đại nhân vẫn là mềm lòng.

- -----------------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.