Marianne quay sang ghế bên cạnh, nhìn Lục Nghị Phàm đang ngây ngốc hướng mắt ra bên ngoài cửa xe, đánh liều nói thử:
- Tình yêu của loài người giống như trái sầu riêng vậy. Ai không ăn được thì bảo nó có mùi thối, còn ai ăn được thì lại nghiện đến chết đi sống lại. Phải không Thống Đốc?
Lục Nghị Phàm không thèm quay lại nhìn cô, chỉ hừ lạnh đáp:
- Chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi không phiền đến nhị tiểu thư can thiệp!
Cửu Châu còn đứng ngoài cổng dinh thự, nhìn theo bóng xe anh khuất sau dòng người đông đúc, lúc này mới thở phào một tiếng, đoạn xoay lưng bước vào nhà.
Người giúp việc đi đi lại lại trong sân, có khi còn ngồi cả lên xe riêng để đi hết một vòng khuôn viên dinh thự. Lục Nghị Phàm tiền tiêu chất đống, thẻ đen đã đạt đến con số hơn trăm chiếc, chiếc nào cũng kịch kim. Đó còn chưa kể đến thẻ tín dụng, thẻ hoàng kim,...
Cửu Châu trông thấy vườn hoa hướng dương được anh trồng kín một khoảng vườn, hiện tại hoa đã nở vàng rực, trong lòng chợt cảm thấy hết sức vui vẻ.
Cô tham lam hít hà mùi hương hăng hắc của hoa, bất giác cảm thấy yêu thích đến lạ.
- Tránh ra. Mau tránh ra! Tôi là chị gái của Cửu Châu. Các người mà còn vô lễ với tôi, tôi sẽ báo lại với Cửu Châu gô cổ hết các người cút xéo ra bên ngoài!
Phía ngoài cổng dinh thự không ngừng vang lên một chuỗi âm thanh hỗn loạn. Giọng nói the thé này, Cửu Châu vừa nghe đã nhận ra ngay: Cửu Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747695/chuong-90.html