Henry ở nhà nàng tại Nashville cũng chẳng làm điều gì mờ ám. Chủ yếu là hắn lo cho sức khỏe của Majorie nên phụ nấu nướng, đưa đón Alexandria, và chơi với chú chó săn nhỏ mà thôi. Tới buổi tối hắn lại ngồi bên, nghe nàng kể về những việc nhỏ Bryan Martin đã từng làm. Tuy là nhỏ nhưng nó chứa đựng tất cả những bình yên hạnh phúc của một cặp vợ chồng. Trong một phút xúc động, Henry bất giác buột miệng:
- Nhưng như em thế thật là may mắn. Ít ra trái tim em không có anh thì còn có thể chứa Bryan. Trái tim anh chật hẹp, trước giờ chỉ tồn tại một người mà thôi.
- Anh đang nói gì thế?
Ánh mắt nàng xúc động nhìn sang người bên cạnh. Hắn tự dưng nói thế khiến Majorie nhất thời không biết bản thân nên nghĩ gì. Nếu Henry từng trân trọng nàng đến vậy sao ngày đó lại ngủ với một cô gái khác ngay khi đứa con trong bụng còn chưa chào đời. Viền mắt nàng đỏ au, không dám nhìn hắn nữa. Cho tới bây giờ, khi những chuyện này tràn về, nước mắt nàng vẫn không dừng lại được. Khi ở Boston, không phải họ đã làm hòa, đã trở lại thành bạn bè sao?
Henry cũng biết mình lỡ nói lộ ra nhưng cả hắn cả nàng đều không muốn phá vỡ những bình yên giữa họ. Ngoài cửa có tiếng chuông, hắn mượn dịp này mà lảng đi mở cửa. Người đang cầm bó hoa hướng dương nhỏ đứng trước nhà cũng không ai khác, chính là James Conaway.
- Anh sao lại ở đây? – Hắn cất tiếng trước, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-cua-rieng-em/3441522/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.