Mấy tháng nữa trôi qua, sinh nhật của Alexandria Martin cuối cùng cũng đến. Nàng gác những buồn giận trong lòng để cho Bryan Martin vào nhà, cho con có một sinh nhật trọn vẹn. Một nhà ba người bọn họ, lâu lắm rồi mới có một buổi hắn đánh đàn còn nàng và con hát. Khi con bé đi chơi cùng với bạn, gương mặt Majorie lại trở nên lạnh lùng.
Trong lòng Bryan buồn thảm. Anh nhớ lại khi mới gặp nàng ở Boston, Majorie cũng có vẻ mặt đó. Thế nhưng, anh quan tâm, chọc nàng nên dần dần nó cũng trở nên sống động ấm áp hơn. Từ lúc nàng đề cập và gửi đơn ly hôn, anh nỗ lực để cố gắng quay lại nhưng Majorie vẫn nhất quyết là không.
Vì thực sự muốn níu kéo đến cùng, anh đệ đơn để đòi 100% quyền giám hộ với Alexandria. Nó là con gái ruột của anh thế nên, khả năng thắng rất cao. Nàng chỉ nhận nuôi nó thôi, đâu có gì để mà đấu lại anh được? Bryan hi vọng Majorie vì con mà sẽ cho anh thêm một cơ hội. Thế nhưng, anh không biết, khi nhận đơn của tòa, nàng bật khóc ngay trước mặt James. Anh Tống giám đốc kia ôm vai động viên nàng nhưng Majorie chỉ nói mình thất vọng. Bao nhiêu năm như vậy sao Bryan Martin lại ép nàng? Đến khi gặp người chồng đang trong quá trình ly hôn của mình, gương mặt nàng trở nên lạnh tanh. Một tháng hòa giải. Hai tháng hòa giải. Cả hai người đều không khá lên được.
Hôm nay sinh nhật, Majorie để Bryan mang con gái vào giường ngủ. Anh kể chuyện khuya xong thì hỏi Alexandria:
- Hôm nay con đã ước nến điều gì?
- Con ước cho mẹ có thể vui tươi như trước.
- Con không ước gia đình mình sẽ trở lại như trước đây sao? – Anh hỏi nó.
Con bé rơm rớm, nhưng lần lữa lắc đầu:
- Ba à.. Mẹ đã rất rất là vất vả. Ba để cho mẹ được vui nhé, được không?
Anh không dám gật đầu, chỉ dỗ con đi ngủ. Ra đến cửa phòng, Bryan bật khóc. Anh vẫn muốn giữ nàng. Anh thà rằng không có tất cả những sự nghiệp kia, chỉ cần có Majorie và con là đủ. Bất cứ giá nào cũng được. Phía trong phòng, nàng cũng nghe thấy những tiếng nấc nghẹn của anh. Nàng sụt sùi. Hai người đều đau như vậy. Sao anh vẫn không để họ kết thúc một chương buồn này? * * *
Ngày hôm sau, hắn đang làm việc thì nhận được điện thoại của nàng. Majorie không chủ động gọi hắn bao giờ. Rốt cục là sao chứ? Henry chỉ nghe những tiếng sụt sùi trong điện thoại:
- Em.. em.. nhờ anh một chuyện được không?
- Chờ anh.
Hắn biết rõ là chuyện gì, không cần nàng nói hết cũng biết. Lúc này, làm gì có chuyện gì khác khiến nàng phải đau và khóc thành tiếng đến vậy. Majorie rất ít khi khóc, cho dù là trước mặt hắn. Nàng luôn nghĩ mình phải mạnh mẽ. Thế nên, nếu không cùng cực bi thương chắc chắn sẽ không gọi hắn. Henry với áo vest bên ngoài, lao thẳng ra cửa. Ngay cả khi cô trợ lý Laura đang định nói gì đó, hắn cũng không để ý.
Đến Nashville, hắn gần như không kiềm được khi bấm chuông cửa nhà nàng. Majorie mở ra. Hai người nhìn nhau trân trân. Đã lâu lắm rồi bốn con mắt mới chạm nhau lâu đến vậy. Không che giấu, không trốn tránh, nàng bật ra thành nước mắt nức nở. Hắn như một phản ứng tự nhiên, kéo bản thân vào trong cửa, dùng cánh tay to lớn của mình bao bọc lấy Majorie. Hắn vỗ vỗ lên lưng nàng. Cả hai đều không nói. Henry nấu một bát mì rau đơn giản cho nàng. Những lúc như thế này, hắn biết dù ăn gì, Majorie cũng sẽ nôn hết nhưng thế vẫn còn đỡ hơn là uống thuốc an thần khi bụng rỗng. Hắn dỗ được nàng ngủ trên ghế xong, mới nhận ra mình có vài cuộc gọi nhỡ từ Marcus Thomas, Yves, và Laura. Hắn bước ra sân sau để đỡ ồn nàng rồi gọi lại cho trợ lý:
- Laura, tôi cần nghỉ phép mấy ngày. – Hắn ngập ngừng một chút – Còn nữa tuần này, Jeremiah có sự kiện chạy việt dã. Cô xem lịch rồi đón thằng bé giúp tôi.
Nghỉ phép? Henry Cunningham đi làm trước này đều không nghỉ. Bỏ lỡ sự kiện của đứa em bảo bối kia thì càng không. Thế nhưng, Laura chưa kịp hỏi gì thì hắn đã cụp máy. Cô ấy vẫn còn hai đầu việc, đều là của Marcus Thomas. Một là cái cô Yves Nguyễn nào đó bị viêm dạ dày cấp, phải vào viện. Hai là Essa đang muốn đề đạt hợp tác đầu tư vào phân phối Upchord. Hai công ty đều là khách hàng của hãng luật nên họ phải kí điều kiện chống cạnh tranh trước khi Marcus và Henry có thể tham gia để bảo đảm quyền lợi cho họ. Marcus nói:
- Đề nghị Essa đưa ra thật sự tốt. Chỉ cần Henry thấy và đưa cho Tổng Giám đốc của Upchord thì sẽ ổn thôi. Nếu không chúng ta sẽ phải bỏ một trong hai khách hàng. Laura biết điều này quan trọng nên đã định vào nói với hắn ngay từ sáng nhưng Henry lao ra ngoài như bị ma đuổi. Đến đầu giờ chiều gọi lại mà hắn cũng không nghe hết. Có chuyện gì quan trọng đến vậy?
Cô trợ lý của hắn không biết làm thế nào, đành gõ cửa phòng Wendy Klein:
- Có chuyện gì vậy? – Người phụ nữ quyền lực nhất hãng luật hỏi Laura.
- Henry nghỉ phép. – Cô ấy trả lời
- Nghỉ phép? – Wendy nhíu mày. Điều này hơi lạ ở hắn
- Nhưng mà có một khách hàng của chúng ta muốn hợp tác đầu tư vào khách hàng khác. Nếu họ không kí điều kiện chống cạnh tranh, chúng ta phải bỏ một trong hai.
Với đại diện đứng tên của một hãng luật lớn, điều này vô cùng quan trọng. Wendy cất tiếng:
- Là khách hàng nào?
- Essa và Upchord.
Wendy nhìn trợ lý của hắn trân trân. Đây là hai khách hàng mà Henry ra tay mới chốt được. Nếu không phải là chuyện gì quan trọng, hắn chắc chắn không như thế này. Wendy cần hắn để lên đại diện quản lý. Thế nên, cô ấy nói:
- Bình thường là Henry làm những việc này nhiều. Giờ cậu ấy có việc, cần chúng ta chống đỡ. Tôi sẽ nói chuyện với Upchord.
Ở một bệnh viện tại San Francisco, Yves tỉnh lại thì chỉ có Marcus bên giường. Ánh mắt cô ấy bừng lên rồi lại thất vọng:
- Anh ấy không đến sao?
Anh đại diện sơ cấp của hãng luật quan sát cô gái nhợt nhạt một lượt:
- Hôm nay đừng nói cô. Ai cũng không gọi được cho Henry Cunningham.
- Henry có chuyện gì? – Ánh mắt Yves lộ ý lo lắng rõ rệt.
- Không ai biết. – Marcus cảm thán trong lòng – Anh ấy chỉ nói xin nghỉ phép, còn lại thì có gọi về vấn đề của khách hàng cũng không bắt máy.
Thì ra vậy. Yves nghĩ. Có lẽ việc gì đó thực sự quan trọng nên hắn mới không ở đây thôi. Tuy thế nhưng nước mắt chảy không ngừng. Hắn từng nói chồng cũ không chăm sóc cô ấy nhưng Constantine cũng đưa Yves đi viện và nấu ăn lúc ốm một vài lần. Giữa hắn và cô ấy tuy là quan hệ bạn bè lợi ích nhưng mong ngóng Henry ở đây những khi thế này có phải là quá nhiều? Marcus Thomas nhìn hi vọng rồi lại thất vọng, thất vọng rồi lại hi vọng trong mắt người con gái kia đành mở miệng:
- Henry dù có vấn đề gì, đều sẽ tự giải quyết được. Cái cô cần lo lắng hơn bây giờ là sức khỏe của bản thân.
Yves gật đầu nhắm mắt nhưng vảng vất trong não vẫn là những hình ảnh của hắn và Louisa trên mặt báo. Với quan hệ của họ, cô ấy không có quyền nhưng trong lòng muốn biết nên không kiềm lại được. Trước khi Marcus ra khỏi cửa, Yves hỏi:
- Chuyện Essa muốn đầu tư cùng Upchord, tôi có thể đi cùng cuối tuần này để giúp về kết nối công nghệ.
Đôi mắt xanh của Marcus Thomas mở ra to tròn. Anh ta rất muốn nói cô bị điên sao? Thế nhưng rất nhanh, cuối mày anh đại diện trẻ trùng xuống cảm thông. Để cô ấy thấy một lần chắc cũng tốt. Marcus bình bình nói:
- Cũng được. – Anh ta ngập ngừng bổ sung thêm – Tôi chỉ không hi vọng cô sẽ vì một người không nên chờ đợi mà tự làm mình đau thêm nữa.
Ở Nashville, khi nàng tỉnh lại thì trời cũng đã nhá nhem tối. Majorie giật mình nghĩ Alexandria vẫn còn ở trường nên choàng dậy. Nàng vừa kịp xỏ dép, muốn khoác áo ra cửa thì nghe thấy tiếng cười của con bé ngoài sân. Một ánh mắt nhìn ra. Nó đang chạy chơi cùng chú chó săn vàng khi hắn ném bóng. Lâu lắm rồi trong nhà không có cảnh tượng này. Nàng mở cửa. Hắn quay đầu. Alexandria cũng chạy đến ôm mẹ:
- Mẹ.. mẹ đỡ mệt chưa? Henry nói là hôm nay mẹ mệt quá nên chú ấy mới qua đón.
- Mẹ đỡ rồi. – Nàng mỉm cười dù nét mặt vẫn in nhiều mệt mỏi. Nhìn sang hắn, Majorie nói. – Cảm ơn anh.
Henry gật đầu. Cơm nấu sẵn rồi. Ba người chỉ việc ăn thôi. Alexandria chun mũi trước món rau luộc, trứng và thịt rang đơn giản mà hắn làm nhưng mẹ mệt, đâu thể ăn ngon như thường ngày được. Thấy con bé chật vật cầm đũa, nàng nở một nụ cười hiền hòa, lấy kéo cắt vài thứ vào bát cơm cho nó. Majorie múc nước rau vắt chua vào bát:
- Con ăn thử xem. Thế này sẽ rất ngon.
Alexandria nghi hoặc lấy thìa múc từ bát ra ăn. Mắt con bé rất nhanh trở nên thích thú:
- Con không nghĩ sẽ có vị như thế này. – Cơ mà, nó vẫn làu nhàu –.. nhưng chú Henry phải cho các thứ vào đúng bát chứ.
Nàng và hắn phì cười.
- Bình thường em không nấu đồ Việt ở nhà sao? – Hắn hỏi. Đây cũng chỉ là nước rau muống luộc, thịt bằm với trứng đơn giản nhất. Ấy vậy mà Alexandria làm như nó chưa được thấy bao giờ.
Majorie nhìn hắn:
- Đương nhiên là có chứ, nhưng có con bé, nên em có nấu cả đồ khác nữa. Bình thường cũng cầu kì và bày sẵn ra phần ăn để tiện dùng dao dĩa.
Hắn gật đầu. Kì thực thì hắn hỏi thế vì bất giác so sánh phản ứng của Alexandria với Jeremiah thôi. Bình thường ở nhà, Henry đương nhiên không phải nấu ăn nhưng có một ngày đặc biệt mỗi năm, hắn sẽ tự mình xuống bếp. Đều là mấy món đơn giản này nhưng thằng bé còn thích thú hơn là đống đồ mà đầu bếp thượng hạng ở hắn xuống tay.
Xong bữa tối, Majorie xem bài vở cho Alexandria rồi dỗ con đi ngủ. Hắn im lặng ngồi ngoài bậu cửa sau mà nhìn ngắm sao trời. Một lát sau, nàng cũng ngồi cạnh hắn. Đã lâu lắm rồi cả hai không ngồi gần bên nhau như vậy. Có lẽ hơi bình yên nên hai người đều chẳng nói gì. Đến cả nửa giờ, Henry mới nghe tiếng nàng sụt sùi thêm lần nữa:
- Thật ra em rất hiểu tại sao Bryan nói rằng em không ủng hộ anh ấy. Suốt thời ở MIT, em gặp khó với luận án hay những lúc bài nghiên cứu bị báo đẩy ra liên tục, cũng là anh ấy tìm cách làm em vui. Thế nhưng, đến lúc, anh ấy có bước tiến trong sự nghiệp riêng, đi tour, em lại không thể ở bên chia sẻ những lúc anh ấy cảm thấy bản thân đánh chưa được tốt, nghĩ bài hát không ra ý. – Nàng bật ra càng nức nở.
- Em cũng còn công việc và con gái ở đây để lo mà. – Hắn vững trãi cạnh bên.
- Đó cũng chỉ là biện minh thôi. – Những tiếng khóc của Majorie giống như tức lên từ trong ngực. – Thật ra, Bryan nói đúng. Anh ấy từng bỏ tất cả để chăm sóc cho em. Anh ấy hỏi em sao không thể bỏ ở trường vì giờ anh ấy tài chính rất ổn. Nếu em có thể như thế, có thể chỉ dựa vào anh ấy rồi chăm sóc Alexandria thì sẽ có thời gian để ủng hộ Bryan hơn rồi phải không?
Majorie vừa hỏi vừa nhìn vào cặp tròng xanh dương của Henry nước mắt giàn rụa. Hắn đưa tay gạt bớt cho nàng, những cảm xúc thô cũng đọng đấy trên khóe. Sao Henry không hiểu nàng sợ hãi không muốn bỏ công việc đã ổn định ở trường đại cũng là vì một phần quá khứ kia với mình?
Majorie đã dựa vào hắn trong những năm chơi vơi đó nhưng vì Henry không đủ sức nên cuối cùng còn đẩy nàng vào vực sâu tuyệt vọng. Hắn đau lòng. Trải qua những việc như thế rồi, cho dù Bryan Martin có đáng tin tưởng, đáng dựa vào bao nhiêu thì nàng cũng có thể làm sao chứ? Mà cho dù không thế, mong muốn và nhu cầu của nàng là tự đứng vững trên đôi chân của mình thì cũng có gì sai? Hắn lẩm bẩm hỏi nàng:
- Em vẫn yêu Bryan nhiều phải không?
Majorie không lên tiếng nhưng những giọt nước mắt lã chã kia đã nói thay. Nàng thở ra một hơi rất dài:
- Cũng không còn quá quan trọng. Giờ anh ấy muốn đang đòi lại 100% quyền giám hộ. – Nàng cô gạt cho gương mặt thật khô. – Anh sẽ đại diện cho em chứ?
Hắn lúc này mới vươn tay ôm nàng nhưng chẳng có một sợi tâm tư mờ ám nào mà chỉ giống như một người bạn. Thanh âm trong ngực như cố gằn xuống rồi bật ra nức nở hơn. Henry tự trách không ngừng. Vốn hắn tưởng Majorie vì phát hiện ra Bryan nɠɵạı ŧìиɧ mà quyết định chia tay nhưng nàng hoàn toàn không biết. Nàng rõ ràng yêu anh ta rất nhiều nhưng sau lần lỡ đò cùng với hắn, Majorie vẫn như con chim bị thương sợ cành cong. Bất kể thế nào, điều mà nàng cần nhất cũng là bản thân tự chủ.
Bryan Martin kia cố tình đòi quyền giám hộ chẳng qua là vì quá yêu nên muốn giữ nàng. Rõ ràng như vậy nhưng nàng vẫn cương quyết với chuyện chia tay này xét đến cuối cùng lỗi cũng là của hắn. Khi còn yêu nhau, Henry đã để nàng tổn thương đến mức có những mặt giờ dường như chỉ có lạnh lùng. Hắn thở dài bên tai:
- Anh sẽ làm. Nhưng trước đó, anh có cách giải quyết riêng mình. – Hắn đưa tay nắm bên vai rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nàng. – Em sẽ tin anh chứ?
Hai cặp mắt nhìn nhau lâu hơn thường lệ. Rõ ràng họ đã trốn tránh rất nhiều năm. Rõ ràng hắn là người đã chọn phản bội niềm tin tuyệt đối của nàng ngày đó. Thế nhưng, đến cuối cùng người duy nhất mà Majorie vẫn vô thức chọn mà tin tưởng vẫn chính là Henry Cunningham. Hắn dỗ nàng đi ngủ rồi tự tìm một phòng cho khách để nằm.
Sáng hôm sau, Majorie dậy rất sớm nhưng những tiếng ríu rít của Alexandria và mùi bánh áp chảo thơm khắp nhà cũng khiến nàng nhận ra có người còn sớm hơn. Nàng khoác áo đi ra bếp. Cảnh tượng trước mặt khiến nàng không nhịn được, mỉm cười tươi sáng. Alexandria đã thay xong đồ chuẩn bị đi học rồi, chỉ là khi nhìn người đàn ông đang đứng nấu bếp nàng lại thoáng buồn. Một phần vì trước đây, cảnh tượng này luôn của Bryan. Phần khác.. Henry ngoảnh đầu cười rất tự nhiên khiến cả hai dừng ở trong quá khứ. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, không phải cuộc sống bình yên này chính là điều mà hắn và nàng đều đã mong ước sao?
Henry sợ tinh thần nàng không tốt nên tự mình đưa Alexandria đến trường. Con bé ôm hắn thật chặt trước khi vào lớp, không hiểu sao lại nói:
- Cảm ơn chú. Mẹ hôm nay hạnh phúc hơn rồi.
Gương mặt đang cười của Majorie hơi cứng lại. Phản ứng tự nhiên của nàng trước Henry và con bé là hạnh phúc sao? Hắn nhìn nàng thờ dài rồi lấy tay vuốt lên má con bé, vẻ mặt dỗ dành:
- Nếu mỗi ngày mẹ có thể ở bên chăm sóc một tia nắng sớm như con thì mẹ sẽ càng hạnh phúc hơn nhiều đấy.
Alexandria cười mãn nguyện rồi chạy đi. Chiều nàng mới phải dạy nên hắn lái xe về nhà nàng. Henry nói hắn phải bay đi một nơi trong hôm nay nhưng bắt nàng hứa sẽ tự chăm sóc ăn ngủ nghỉ thật tốt thì hắn mới giúp chuyện với Bryan được. Majorie nhận lời. Lúc hắn Uber ra sân bay, hai người đứng đối diện. Vốn muốn ôm nhưng cuối cùng hắn vỗ lên vai nàng gượng gạo. Tất cả những chuyện này, hắn sẽ có một câu trả lời viên mãn cho nàng.
* * *
Nơi Henry bay đến hôm nay là Vegas. Tour của Bryan Martin đợt này kết thúc tại đó. Thế nên, chắc chắn rằng hắn sẽ tìm cách gặp được riêng. Trên máy bay, hắn chuẩn bị đầy đủ các thứ giấy tờ, rồi vừa xuống đã nhờ Laura đặt vé cánh gà cho mình. Quả nhiên, biểu diễn xong, Bryan nhìn thấy hắn đứng ngay trước mặt. Hai người tìm một chỗ vắng hơn để có thể nói chuyện. Người chồng nàng rất yêu thương lên tiếng trước:
- Cậu đến đây với tư cách đại diện của Majorie sao?
- Không. – Henry bình thản trả lời. – Tôi đến đây với tư cách một người đã, đang, và vẫn sẽ yêu cô ấy.
Bryan không có vẻ bất ngờ, nói với hắn:
- Vậy không phải tôi nên gọi Luật sư của mình để ghi lại những gì anh nói để làm bằng chứng đòi quyền nuôi con trước tòa sao?
Hắn khẽ cười dưới mũi. Đây là một nụ cười buồn:
- Anh vốn vẫn biết tôi yêu cô ấy, nhưng trước đây vẫn để tôi vào nhà. Anh đã không thiếu tự tin như vậy. Anh có biết là vì sao không?
Khóe mắt chồng nàng lúc này ngập nước, giọng cũng rưng rưng. Anh thở dài:
- Có lẽ là vì khi đó tôi luôn chăm sóc cô ấy. Tôi luôn tự tin rằng mình yêu cô ấy nhiều thì dù là ai, Majorie cũng luôn hướng về tôi.
- Còn bây giờ thì sao? – Hắn chưa từng dùng ánh mắt chân thành như thế để nhìn Bryan.
Anh lúc này bật khóc:
- Nhưng tôi muốn giữ cô ấy thì có gì sai chứ?
Hắn đưa ra một tập ảnh để Bryan xem trước. Chúng chụp anh ta ở bên một vài cô gái khác khi ở Atlanta. Vậy nhưng, chồng nàng chưa kịp thảng thốt, thì hắn nói:
- Majorie vẫn chưa nhìn thấy chúng.
- Tại sao? – Anh hỏi. – Cậu có thể đưa nó ra để cắt đứt tôi và cô ấy, tạo cơ hội cho mình mà?
- Cơ hội? – Hắn tự cười mình. – Tôi đã từ rất lâu không còn cơ hội rồi. Nhưng anh vẫn còn. Vẫn còn cơ hội để cô ấy cảm thấy bớt đau.
Bryan lại nhìn xuống những bức ảnh. Anh biết hắn đang nói đến việc nếu ra tòa để giành quyền giám hộ, những bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ này cũng sẽ bị lôi ra. Bryan biết mình sai nên chịu xỉ nhục công khai thế thì cũng đáng nhưng còn nàng. Henry nói Majorie vẫn chưa biết những việc anh làm. Nếu như anh buộc nàng phải biết thì còn đau lòng đến thế nào? Bryan mở miệng, nước mắt không ngừng chảy:
- Tôi đã chỉ muốn cô ấy thật tự hào về mình.
- Và anh nghĩ rằng cô ấy đã không sao? – Henry hỏi anh.
- Đương nhiên là có chứ. – Bryan đáp. – Chỉ là tôi cả một đời luôn nghĩ mình sẽ không kiếm đủ tiền để nuôi vợ con. Bỗng nhiên lại kiếm được nên khi Majorie không ở buổi diễn, tôi vẫn tự ti, sợ rằng cô ấy không nhìn nhận mình như ánh mắt công nhận của những người kia.
- Cũng không hoàn toàn là lỗi tại anh. – Hắn thở dài, nhìn vào mắt chồng nàng. – Chính Majorie cũng nói, cô ấy không đủ dũng cảm để bỏ công việc giáo sư của mình để mà toàn tâm ủng hộ.
- Cô ấy đã nói vậy sao? – Bryan nhìn hắn gật đầu rồi nhắm nghiền mắt cứ như thể làm vậy thì có thể chặn những giọt nước kia không trào khỏi khóe. – Nhưng thực ra cô ấy cũng không cần như vậy. Trước kia tôi tưởng những gì mình muốn là hào quang. Ai làm cái nghề sáng tác mà không tưởng tượng ra một ngày như bây giờ cơ chứ? Nhưng nhìn lại, hóa ra những ngày có gia đình ba người, đơn giản, chăm sóc nhau mới là điều mà tôi đang từ xưa đến nay tôi luôn mong muốn nhất.
Henry vô cùng đồng cảm với câu nói này, cũng nhìn về xa xăm. Cả hắn và Bryan ở chỗ của nàng đều dường như không quay lại được. Những ngày tháng bình yên bên nàng sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Chồng nàng thở dài:
- Cậu là luật sư, lại tự mình đến gặp tôi mà không qua người bảo vệ quyền lực hợp pháp. Cậu không sợ tôi sẽ nhân việc này mà khiếu nại với tòa rằng Majorie cử người đe dọa tôi sao?
- Đúng là cũng có rủi ro đó. – Hắn thừa nhận. – Cơ mà, tôi thà chấp nhận nó còn hơn là để cô ấy phải đau lòng vì người chồng mình yêu thương.
Bryan Martin lúc này ngẩng mặt, nụ cười cũng lan một chút tới ánh mắt buồn:
- Cậu nói như vậy làm tôi cũng không biết, giữa hai chúng ta, ai là người yêu Majorie nhiều hơn nữa. – Chồng nàng để hắn tránh ánh mắt anh, đơn giản nói. – Cậu là luật sư hòa giải hàng đầu cả nước, giấy tờ tôi cần kí, hẳn là cậu có mang theo.
Hắn đương nhiên có. Bryan ngồi đó đọc kĩ từng tờ. Trong mắt anh vẫn ngập nước thế nhưng gương mặt bình tĩnh hơn nhiều. Majorie sẽ giữ con bé lúc trong kì, còn đến hè, Alexandria sẽ thoải mái đi tour cùng với anh. Khóe miệng chồng nàng khẽ nhấc lên cười, thỏa thuận này quả thật cân nhắc tình thân của cả ba người họ. Bryan đặt bút xuống từng trang, sau văn bản này, anh sẽ không còn là chồng nàng nữa.
Henry nhìn anh cầm bút nặng nề, trong lòng cũng trĩu lại. Nếu nàng chỉ là một khách hàng trong một vụ hòa giải bình thường có lẽ tâm trạng hắn sẽ khá hơn. Thế nhưng, hắn cảm nhận rõ tình yêu của cả hai người, trong lòng tự trách, mình trước đây trực tiếp, giờ cũng gián tiếp làm tổn thương nàng rồi. Khi hắn quay người đi, Bryan vẫn hỏi thêm một câu cuối:
- Cậu nói cậu không còn cơ hội, điều đó có nghĩa là gì?
Hắn bình tĩnh kể cho anh ta một câu chuyện dài. Đến khi kết thúc rồi, cả hai đều chỉ cảm thấy tiếc thương. Rất nhiều chi tiết trong câu chuyện đó đã bị lược bỏ vì hắn không muốn nhớ quá nhiều. Thế nhưng, vị chát vẫn còn đọng lại. Bryan nhìn lên trời. Nếu biết sớm Majorie chịu đựng nhiều như vậy, anh đã phải cố nhiều hơn để không tổn thương nàng hơn nữa. Giờ thì đã muộn.
* * *
Sáng hôm sau, hắn về Nashville. Nàng nhìn chữ kí của Bryan mà cũng không cầm được nước mắt. Xong văn bản này nàng cũng không còn là vợ anh. Henry hơi lưỡng lự hỏi Majorie:
- Em chắc chứ?
Nàng bặm môi rồi gật đầu:
- Nếu cả hai đều không còn có thể toàn tâm toàn ý ủng hộ đối phương thì như thế này tốt cho tất cả.
Hắn ở bên nàng suốt tuần, không hề nhận điện thoại của bất cứ ai, chỉ thi thoảng sẽ gọi về để kiểm tra xem Jeremiah liệu có còn gây chuyện. Thằng bé giận vì lần đầu hắn không đến sự kiện chạy việt dã kia nhưng khi giọng trầm của Henry nhắc đến "một người quan trọng" thì không hiểu sao nó cứ nghĩ đến mái tóc bồng bềnh với những lọn xoăn đen.
* * *
Ở Atlanta, Steven Uebel và Yves đã được Marcus Thomas dẫn tới văn phòng. Trong lúc hắn vắng mặt, Wendy Klein tiếp đón họ, nói bản thân mình cũng có thể đại diện cho Upchord nếu hắn tiếp tục nghỉ quá ba ngày nữa. Sắc mặt Yves không được tốt lắm khi nghe thấy những điều này. Cô ấy đến đây vốn là để tìm hắn nhưng Henry Cunningham còn không ở chính nhà mình thì Yves có thể tìm được ở đâu?
Ra đến cửa, trong lúc Tổng giám đốc của Essa vẫn đang dặn dò Marcus Thomas vài chuyện, thì cô ấy nhìn thấy một người xông xáo đang chuẩn bị khá nhiều giấy tờ. Yves nhớ Henry có tiện miệng nhắc tới trợ lý của mình vài lần bèn tiến đến bàn hỏi:
- Cô là Laura Slater phải không?
- Phải. – Cô ấy dò xét người con gái trước mặt vài lượt. – Tôi có thể giúp được gì cô sao?
Yves cân nhắc chuyện Laura có thể là người cuối cùng nghe từ hắn nên mở miệng:
- Tôi chỉ muốn hỏi liệu cô có biết kế hoạch của Henry đến bao giờ về không?
Một giọng thanh nhẹ lúc này vang lên, cắt ngang câu chuyện:
- Không ở đây sao?
Yves nhìn sang, nét mặt hơi choáng váng. Đây chẳng phải chính là Louisa Wilson ở trên các trang mạng và mặt báo đó sao? Thế nhưng cô hiệu trưởng trường Westminster thì hoàn toàn không biết Yves, chỉ tập trung vào Laura. Cô trợ lý của hắn thân thiện hơn hẳn với Louisa:
- Lần cuối, Henry gọi tôi là đang cần một vé cho sự kiện ở Vegas. Từ sau đó, anh ấy không trả lời. Cứ như một vùng tĩnh mịch vậy. – Như nhớ ra chuyện gì, Laura bổ sung thêm. – Cô đến đây, không phải Jeremiah lại có chuyện gì đấy chứ?
- Không. – Louisa cười rạng rỡ. – Dạo này thằng bé rất ngoan. Tôi chỉ có mấy chuyện mới tra được ở Blue Hope nên muốn nói riêng với Henry thôi.
Laura cũng bị hắn nhờ tra mấy việc này nên mặt hơi tái. Tuy nhiên có người lạ ở quanh nên nên cô ấy cũng không lớn tiếng, kín đáo hỏi:
- Vẫn là vấn đề dòng tiền sao?
- Không hẳn. – Louisa duyên dáng lắc đầu, ánh mắt có thoáng chút buồn. – Tôi băn khoăn về gia đình trên hồ sơ của những đứa trẻ được nhận nuôi.
Yves lúc này đã bình tĩnh hơn, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp nhất, đưa tay ra bắt với Louisa:
- Tôi là Yves Nguyễn, bạn của Henry ở San Francisco. Tôi làm cho khách hàng của anh ấy, Essa, nên lần này cũng tiện để đến thăm. Nghe Henry kể về cô Louisa Wilson đã lâu rồi nhưng giờ mới được gặp.
Trong khoảnh khắc, cả Laura và Louisa đều cảm thấy hơi kì lạ. Hắn không ở đây. Yves tự giới thiệu mình có phần hơi gượng. Thế nhưng, cô hiệu trưởng trường Westminster quan sát một lượt rồi dừng ánh mắt trên mái tóc đen đang búi kia. Cô ấy nở một nụ cười xã giao, nghĩ: Cũng có phần hơi giống. Trong khi Laura đảo mắt tránh đi thì Louisa nhận ra mục đích của Yves thực sự là gì. Cô ấy đưa tay bắt lại:
- Cậu ấy mà kể đến tôi thì mới lạ đấy. – Cô ấy nghĩ chắc chắn nhìn được trên báo đài. – Chúng tôi chơi với nhau lâu năm, nhưng cô xem Henry vẫn có thói quen làm gì cũng không nói với ai. Mất tích cả tuần cũng chỉ nhờ Laura đặt vé. Cứ như vậy thì Laura mới phải là người được nhắc đến nhiều, chứ đâu phải tôi nữa.
Cơ trợ lý của hắn nghe đến đây thì tim chợt nhảy khỏi lưng, liếc sang Marcus với một ánh mắt khiến anh đại diện trẻ cũng rùng mình. Cô ấy nhẹ giọng với hai người phụ nữ trước mặt:
- Đừng có đổ đến tôi. Con người đó muốn làm gì thì làm, đi dọn lại đau đầu muốn chết.
Louisa cũng không nỡ đẩy sự ghen tuông không rõ ràng của cô gái trước mặt lên người trợ lý, bèn nhẹ giọng:
- Thật ra nếu Henry đi vắng thì tôi cũng nên đến nhà kiểm tra Jeremiah một chút. Cậu ấy có có thể không quản bất cứ ai nhưng em trai bảo bối đó thì nhất định sẽ gọi. Biết đâu tìm ra manh mối gì. – Nói rồi, cô ấy liếc mắt sang Yves. – Cô muốn đi cùng chứ? Chúng ta có thể đi ăn luôn.
Thấy Louisa không hề trốn tránh, Yves dậy lên không ít tự ti trong lòng. Cô gái này từ nhan sắc, phong thái, đến quan hệ với những người xung quanh Henry có vẻ đều vô cùng gần gũi, thậm chí là có uy. Yves lấy gì để cạnh tranh đây?
Thế nhưng trên đường đi, Yves cởi dần nút thắt trong lòng. Marcus cũng có lần khẳng định Louisa và Henry chỉ là bạn. Cái kiểu thoải mái bông đùa của cô ấy dường như thật sự chỉ là hai người chơi lâu năm nên biết nhau quá rõ mà thôi. Cô ấy lại là hiệu trưởng của nơi mà em trai hắn đang theo học. Không trách sao hai người nhìn thế nào cũng có vẻ gần hơn.
Đến nhà Cunningham, Yves thêm một phen choáng váng. Cô ấy biết Henry là một luật sư nổi tiếng, gia đình cũng giàu có nhưng không tưởng tượng ra hẳn một biệt phủ riêng như vậy. Người giữ cửa nhìn thấy Louisa thì gật đầu gọi "tiểu thư Wilson." Hai người cứ thế tiến vào gần phòng của Jeremiah. Quả nhiên, họ nghe thấy tiếng hắn rõ dần trên điện thoại:
- Không phải nên lấy số trước để chia sao? – Dường như hắn đang giảng bài cho thằng bé.
- Đúng rồi nhỉ? – Jeremiah hỏi lại.
Cửa để mở nên cả hai đều nhìn thấy thằng bé lẩm nhẩm, viết gì đó trên tờ nháp. Nó hô to "xong rồi," sau đó liền hỏi hắn:
- Nhưng bao giờ thì Henry mới xong việc của người quan trọng?
- Anh xong rồi. – Hắn thở dài. – Nhưng không phải nếu người ấy buồn thì cũng nên ở cạnh động viên sao?
Thằng bé gật gật đầu vào màn hình điện thoại nhỏ có Henry trên đó. Nó bặm môi:
- Thi học kì xong, em cũng giành nhiều thời gian hơn với Veronica để cho mẹ không buồn.
Henry khen Jeremiah ngoan, nói cuối tuần hắn sẽ về, rồi cụp máy. Thằng bé nhìn bài tập của mình một lần nữa, cẩn thận đóng bút và gấp vở. Louisa bấy giờ mới đưa tay gõ cửa khiến nó ngoảnh đầu lại:
- Không cần ạ. – Thằng bé biết Louisa lo cho nó ở một mình nên mới đến kiểm tra, liền bổ sung thêm. – Con vẫn ăn đủ bữa khi Henry vắng nhà, bài tập ngày nào cũng nộp và không bắt nạt ai. Thế nên, con chắc không bị lên phòng cô ngồi nữa đâu ạ.
Louisa thấy vậy bật cười xoa đầu nó:
- Vậy tối ngủ thì sao? Có ai đọc truyện cho nghe không?
Thằng bé lắc lắc đầu:
- Con cũng không cần truyện để ngủ, là thích những lúc Henry ở cạnh thôi. – Lúc này, Jeremiah đã phát hiện ra Yves ở gần bên, tỏ ý ngạc nhiên rất rõ ràng. – Không phải chị ở San Francisco sao?
- Chị sang đây có chút việc. – Yves cũng muốn cưng nựng thằng bé nhưng nó hơi lùi lại.
Jeremiah hít một hơi rồi lầm bầm:
- Không ở một chỗ thì lại làm phiền Henry.
Louisa để ý thấy nét mặt buồn rõ rệt của cô gái còn lại thì dặn dò thằng bé thêm vài thứ rồi kéo Yves đi. Hai người ngồi trong quán sa lát cao cấp mà cô hiệu trưởng trường Westminster vẫn hay đến để gọi đồ. Thấy đối phương gẩy gẩy không ngừng, cô ấy đành động viên:
- Jeremiah còn rất nhỏ. Mà cô thấy đấy, căn nhà rộng như vậy, gần như chỉ có một mình thằng bé. Nó dựa dẫm hoàn toàn vào Henry, tự nhiên sẽ khó tính hơn với những người ở bên cạnh cậu ấy.
- Nhưng thằng bé có vẻ rất thích cô? – Yves giấu những giọt nước sau mắt, ngẩng đầu nhìn Louisa.
Cô ấy nhận ra cảm xúc trong mắt đối phương quá nhiều, liền thở dài:
- Vì tôi đã nói rồi. Tôi và Henry là bạn lâu năm chứ không có quan hệ gì khác. Thế nên, Jeremiah sẽ không có cảm giác ai đó sẽ cướp đi yêu thương của Henry đối với mình.
Cách giải thích này vô cùng hợp lý nhưng Yves cụp mắt xuống:
- Tại sao cô không hỏi tôi với anh ấy là quan hệ gì?
- Vì không cần. – Louisa lịch sự cười nhẹ, thẳng thắn. – Cậu ấy có tự do của cậu ấy đâu cần đến một người bạn thân để làm mẹ thứ hai.
Nước mắt Yves không tự chủ rơi xuống:
- Cô có thể biết rõ ràng quan hệ của mình với anh ấy cũng là một điều may mắn.
Cô gái từ San Francisco bất chợt nhận ra mình vốn không nên đến đây chỉ vì mấy tờ báo nói về Louisa. Một con người xinh đẹp và quý phái như thế, nếu thật sự đặt cạnh thì Yves cảm thấy Henry sẽ không bao giờ chọn mình. Người ta là bạn sảng khoái đường hoàng mà cô ấy lấy tư cách gì để ghen đây chứ. "Bạn bè lợi ích sao?" Yves cười khổ. Cô ấy viện cớ mình phải về khách sạn trước để bỏ dở bữa ăn. Louisa quan sát mái tóc đen búi cao của cô ấy khi chạy đi, liền gọi với:
- Yves. – Louisa cũng không đợi cô ấy quay đầu mà chỉ cần đứng khựng lại. – Con người Henry rất dễ làm cho người khác xiêu lòng nhưng để động được trái tim của cậu ấy thì cần một người rất đặc biệt. Tôi không phải. Cô nếu muốn ở bên cậu ấy như hiện tại thì cũng chỉ có cách giữ lấy trái tim mình. Còn tình yêu. Tôi có cảm giác cô cũng là một người xuất sắc theo cách của riêng mình, sao không đi tìm người có thể toàn tâm toàn ý?
Nước mắt Yves rơi lã chã. Cô ấy chạy ra ngoài. Giọng điệu của Louisa lúc vừa rồi rất giống với Majorie, hay thậm chí Hazel Davis. Lần trước, cô ấy đã mắc kẹt trong sự thương hại của chồng mình. Còn giờ, cũng vì cố chấp muốn hi vọng mà Yves để lạc trái tim mình với hắn.
- Có đáng không? – Majorie đã luôn hỏi cô ấy như vậy.
Với chồng cũ, cô ấy đã trả lời được là không nhưng khi dẫm vào vết xe đổ với Henry của hiện tại thì Yves vẫn còn không rõ.
Tinh thần không ổn, Yves định bắt Uber về nhưng ngay lúc đó bị Marcus Thomas kéo thẳng lên xe. Thì ra, anh nhìn thấy cô ấy đi với Louisa thì hơi lo nên đã bám theo từ lâu rồi. Louisa vốn đã tính tiền, định đưa Yves về thì cũng thấy cảnh tượng này. Cô ấy hiệu trưởng trường Westminster mỉm cười. Ngày xưa, Pierre Kronenbourg cũng kéo tay cô ấy đi khắp nơi như vậy. Anh ấy sang trao đổi ở trường đại học Clemson tại South Carolina có bốn tháng, mà cô ấy đã yêu mất rồi. Chính vì thế năm đó, Louisa mới học để tốt nghiệp vội rồi sang Pháp. Những năm tháng vừa học, vừa đi làm từ thiện của hai người vẫn ở đây đong đầy. Nếu không phải vì ba ốm, cô ấy phải quay về quản doanh nghiệp còn anh vẫn còn trách nhiệm với bọn trẻ ở khu đất trồng ca cao thì có lẽ hai người vẫn bên nhau hạnh phúc.
Louisa hít một hơi dài. Không khí ở Atlanta đợt này bắt đầu nóng lên không ít, gợi cho cô ấy nhớ về miền nam nước Pháp và những rừng nguyên sinh nóng ẩm ở Bờ Biển Ngà. Cô ấy không rõ tại sao một người con gái xinh đẹp và dường như cũng có chút sự nghiệp riêng như Yves này lại chấp nhận làm một chỗ xả hơi cho hắn. Thế nhưng, cô ấy không phán xét bởi lẽ Henry Cunningham có lẽ cũng cần điều đó để trút ra nhưng cảm xúc mà hắn luôn giấu trong lòng.
Khi Louisa trở về thì Majorie không còn ở bên hắn nữa. Cô ấy không rõ chuyện gì nhưng chỉ thấy hắn buồn đến cùng cực và rất đỗi lạnh lùng. Majorie đó từng là người duy nhất làm cho Henry cười đến mức quên đi tất cả tính toán của bản thân. Đó là Pierre của hắn.
Thế nên, cả buổi tối, Louisa cứ nhìn mái tóc đen và chiều cao của Yves kia. Có lẽ, hắn vẫn đang đi tìm bóng hình nàng trong vô thức. Với Henry, đó có lẽ cách dễ nhất để hắn giữ cho mình không phát điên. Cơ mà với cô gái kia thì vẫn vô cùng tội nghiệp. Mấy lời hôm nay Louisa nói. Hi vọng cô ấy sẽ tỉnh ra mà đi tìm tình yêu đích thực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]