Chú ý: Viết theo góc nhìn của Tùng!
Viết theo góc nhìn của Tùng!
Viết theo góc nhìn của Tùng!
oOo
“Mẹ ơi, mẹ đã đỡ mệt hơn hay chưa?”
Tôi năm tám tuổi đứng bên cạnh giường bệnh của mẹ mà hỏi. Tôi nhìn gương mặt xanh xao và hốc hác của mẹ thì nước mắt tự dưng ứa ra. Mẹ nhìn tôi, thấy tôi khóc thì cười nói:
“Mẹ hết mệt rồi, Tùng của mẹ đừng khóc… nhé?”
Tôi gật đầu. Tôi muốn ôm mẹ như lúc nhỏ đã từng, muốn hôn mẹ, muốn được làm nũng với mẹ nhưng không thể.
Mẹ tôi bị bệnh lao. Lúc tôi còn nhỏ sức khoẻ của bà rất tốt, chỉ là chẳng biết tại sao vào năm tôi bảy tuổi thì mẹ lại phát bệnh rồi cứ ốm yếu đến tận bây giờ.
Tôi ngồi đọc sách bên cạnh giường bệnh của mẹ. Khi đang đọc thì cửa phòng mở ra, tôi ngẩng lên thì nhận ra là bố đã về. Bố bước vào với bộ thường phục, chân mang giày da và bên trong mang một đôi tất màu xanh ẩn hiện trong mỗi bước chân của bố. Tôi thấy bố thì chạy lại rồi ôm bố, ríu rít:
“Bố đến rồi, bố đi làm có mệt không bố? Con chó mà bố được cho đâu rồi ạ?”
Bố tôi cười hiền rồi nói: “Bố không mệt, con thì sao? Có làm phiền mẹ không?”
Tôi nhìn mẹ rồi nhìn bố, vỗ ngực tự hào: “Con không có làm phiền mẹ ạ! Con còn giúp mẹ đi lấy thuốc đó bố.”
Bố xoa đầu tôi rồi cười thay cho lời khen. Xong bố lấy điện thoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742906/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.