Đêm hôm đó, hàn phong vẫn thổi, minh nguyệt vẫn lên, nhưng tuyệt không xảy ra bất kỳ cuộc chém giết nào, mọi người như biến mất, chỉ còn tiếng côn trùng vang vọng. Thời khắc này ai cũng hiểu trưa ngày tiếp theo mới chính là chiến trường thật sự, lúc đó những kẻ muốn trốn trong góc tối làm ngư ông cũng sẽ xuất hiện. Hiện tại ngu ngốc cùng người đánh đến sức đầu mẻ trán, cuối cùng, để kẻ khác giết chết, đoạt lấy Thiên Bảng Lệnh há chẳng phải thay người mai áo cưới.
Địa phương mạc danh nào đó.
“ Cuồng Huyết Tộc, không ngờ dám làm ra động tĩnh lớn đến vậy. Thiết Bì, ngươi nói xem Phá Sát kia so với thiếu chủ sẽ như thế nào đây.”
Người tên Thiết Bì cắn lấy đùi gà lớn, miệng nhai nhóp nhép trả lời.
“ Đồng Cốt, ngươi có bị ngốc không vậy? Thiếu chủ là thiên tài trăm năm trong tộc. Sao tên Phá Sát tầm thường kia sánh bằng. Đừng nói ba trăm người, dựa vào chúng ta ba người cũng có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn bộ nơi này.”
Cả hai một tràng cười thống khoái.
Gần đó một thiếu niên đang ngẫn người nhìn ánh trăng, nhãn tình y không hề dị động, cũng không chút ý vị. Mấy ngày này đội ngũ bọn họ cũng đánh qua mấy trận nhưng y đều không ra tay, cứ đứng bên ngây ngẫn quan sát. Những người bị ánh mắt vô hồn kia quét ngang động tác có chút đình trệ, cảm giác giống như rơi vào biển cả sâu vạn dặm.
Đồng thời điểm, trong một hang động nhỏ, đống lửa nhỏ yếu ớt bị hàn phong đưa đẩy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-thien-quyen-thanh/1742895/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.