Trong sân một hồi trầm mặc, ai cũng đang nghĩ nếu bản thân thấy thế một trong hai người đang đánh nhau kia liệu có thể trụ được bao lâu. Trương Minh ở Trung Địa tuy tiếng xấu đồn xa nhưng vì ngưng tụ thú hồn bản tướng nên cũng được xem là kỳ tài, nếu không phải thiên kiêu thật sự ra tay e rằng khó chống lại. Thiếu niên vô danh trước mắt tuy chưa biểu hiện ra gì nhưng chỉ với việc chặn được nhất kích kinh hồn kia cũng làm lòng người thán phục.
Trương Minh vốn định mượn thế thái sơn áp đỉnh nhất kích đoạt mạng, nào ngờ Thiên Mệnh vậy mà quá mức cường đại, trực tiếp ngạnh kháng y. Biết tiếp tục giằng co sẽ không phải cách hay, đại não phi tốc suy nghĩ, liền phát hiện phía rừng cây tiểu bạch viên đang ẩn nắp. Thiên Mệnh nhìn thấy ánh mắt y, nội tâm thầm kêu không tốt nhưng đã quá trễ. Một đạo ám khí hướng bạch viên công đến. Chỉ thấy ngân quang léo lên, trực tiếp bắn xuyên ngực bạch viên, nó chỉ kịp kêu thảm vài tiếng, sau đó, thân thể như tro bụi, biến mất giữa hư không. Ám khí vừa rồi dĩ nhiên do cường giã tuyệt thế ngưng tụ yên diệt chi lực bên trong mới có uy lực kia.
Thiên Mệnh nội tâm sụp đổ, không tự chủ được mà buông lỏng lực đạo, phía trên Trương Minh chớp lấy thời cơ, huy động toàn bộ thực lực, nhất kính như lưu tinh hạ lạc đánh xuống. Chấn lực nổ tung, bụi mù một lược quét qua, đám người quần áo theo gió bay loạn nhưng chẳng ai quan tâm, cái họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-thien-quyen-thanh/161577/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.